Chương trước
Chương sau
"Duyên Duyên, nếu quả thật là không muốn gả, thì em hãy đi đi." Thượng Tư Nguyên khó khăn nói ra một câu.
Thượng Duyên lắc lắc đầu, cười khổ mà nói: "Em đi rồi, anh và mẹ hàng ngày sẽ càng phải gặp nhiều khổ sở hơn. Cho dù là em có cho anh toàn bộ cổ phần trước mặt tử, chắc chắn bọn họ sẽ không cam tâm."
Sắc mặt của Thượng Tư Nguyên tối sầm lại, người em gái vốn đơn thuần thẳng thắn kia của anh cũng đã phải lo lắng những chuyện này cho anh sao? Nhưng mà, lúc này Thượng Tư Nguyên thế nhưng lại cực kỳ thống hận loại hành vi lo lắng này của em gái cho anh!
Thượng Tư Nguyên nghĩ nghĩ, rốt cục cắn răng nói: "Vậy em hãy đi tìm Mục Vũ Phi, nhờ cô ấy giúp em đi, chắc chắn cô ấy sẽ phải giúp em!"
Thượng Duyên lộ ra một nụ cười mà biểu cảm nhìn còn coi hơn so với khóc. Cổ họng của Thượng Duyên khô sáp, khàn giọng cười lên hai tiếng. Rốt cục cô cũng không sao áp chế nổi sự thống khổ trong nội tâm nữa, chảy nước mắt nói: "Anh à, trước kia Mục Vũ Phi đã giúp em rồi, nhưng mà em lại không tốt như vậy, em không muốn làm cho Mục Vũ Phi thất vọng!"
★☆★☆★☆
Hứa Liêm quả thực cũng không dám nhìn mặt Mục Vũ Phi. Bởi vì trên gương mặt của Mục Vũ Phi bây giờ nhất định là sự tức giận đang bốc lên ngùn ngụt, không chút ẩn nhẫn nào. Hứa Liêm là huynh đệ với Vũ Thiên, cho nên Mục Vũ Phi vẫn là cấp đủ mặt mũi cho anh, không có tức khắc phát hỏa đối với anh. Thế nhưng mà Hứa Liêm vẫn là biết, những ngày sống yên ổn của mình xem như đã bị người anh thứ ba của mình hủy đi triệt để rồi.
"Tôi giáng chức của anh, nếu anh vẫn còn ở công ty để nhận sự chê trách thì cũng vẫn không thể nào ở lại được. Cho nên tôi chỉ có thể trực tiếp tìm người thay thế vị trí của anh." Mục Vũ Phi lạnh mặt nói.
Hứa Liêm chua sót hỏi lại: "Chị dâu thật sự quyết định khai chiến cùng với ông nội của tôi sao?"
Mục Vũ Phi cười lạnh một tiếng, đáp lại: "Không tính là khai chiến, bất quá là để cho ông nội của anh biết, ông đã già rồi, không nên bước chân vào trong cuộc sống của con gái nhà người khác mà thôi!"
Hứa Liêm biết chuyện này đã ép buộc đến Mục Vũ Phi. Tính tình của Mục Vũ Phi luôn luôn rất tốt. Cho dù có ai làm cho cô bị khó chịu, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của cô thì Mục Vũ Phi đều có thể nhịn lại được. Nhưng mà cả Thượng Duyên lẫn Ảnh tử đều là người của Mục Vũ Phi. Người của Mục Vũ Phi bị phải chịu nhận sự uất ức, cô chính là tuyệt đối không thể nén giận được. Cho nên việc hai nhà khai chiến là không thể tránh được. Mục Vũ Phi liền tính, cho dù có phải cá chết lưới rách cũng sẽ không thể nhìn Thượng Duyên gả tiến vào nhà họ Hứa, gả cho một người mà cô không yêu.
Mà Mục Vũ Phi lại phân rõ giới hạn cùng Hứa Liêm như vậy, chỉ có điều là Hứa Liêm lại không muốn tương lai về sau hai nhà sẽ đối địch với nhau, cũng không muốn làm cho ông cụ Hứa phải khó chịu. Nên biết anh đều biết, hơn nữa trong lòng cũng không hề có một câu oán hận. Chỉ có điều, Hứa Liêm lại không nghĩ muốn buông tha cho người bạn Vũ Thiên, cùng mối quan hệ bạn bè đối với với Mục Vũ Phi. Cho nên Hứa Liêm hỏi vẻ gần như là cầu xin vậy: "Chị dâu, nếu như sau này gió êm sóng lặng rồi, tôi còn có thể trở về nơi này được hay không? Cho dù là trở lại vị trí lúc đầu của tôi cũng tốt. . ."
Mục Vũ Phi kỳ thực cũng không muốn làm liên lụy đến Hứa Liêm. Lúc này thấy Hứa Liêm thỉnh cầu ăn nói khép nép như vậy, trong lòng cô dấy lên một cảm xúc không đành lòng. Nhưng mà Mục Vũ Phi cô đã quyết định làm rồi, cũng không chuẩn bị lưu lại cho mình một chút đường sống. Mục Vũ Phi lạnh mặt vũng ra một phần tài liệu cho Hứa Liêm, nói giọng lạnh như băng vậy: "Hiện tại anh đã có thể đi rồi."
Hứa Liêm thực muốn khóc lên. Nhưng mà anh biết rất rõ tính cách của Mục Vũ Phi. Ai dám khóc đối với cô, cô liền đánh cho người đó thay đổi hoàn toàn. Cho nên Hứa Liêm run run cầm tập tài liệu kia lên, yên lặng nhìn lướt qua. Cái nhìn này, lại càng làm cho Hứa Liêm càng run rẩy lợi hại hơn.
"Có phải là anh lại bị mắc lại chứng bệnh Parkinson rồi hay không vậy?" Mục Vũ Phi trợn mắt nhìn Hứa Liêm.
Biểu tình của Hứa Liêm càng thêm khó coi, rốt cục anh lại xả ra một nụ cười đầy vẻ khổ sở, nhìn lại càng khó coi hơn. Hứa Liêm biết là Mục Vũ Phi sẽ không mặc kệ anh. Lúc trước cổ phần của công ty trò chơi chia ra một phần nhỏ cho Phương Gián, phần còn thừa lại cư nhiên đều ghi rõ giá cả, là chuẩn bị bán cho anh. Mà trên tài liệu mua bán này, Mục Vũ Phi đã ký tên đầy đủ rồi, thời gian là từ ba năm trước. Mắt Hứa Liêm nhòa đi.
"Đừng cảm thấy tôi đối xử với anh. Hiện tại cổ phiếu của công ty tăng giá, rồi, anh phải bù thêm cho tôi 20% nữa" Mục Vũ Phi đưa ra hai đầu ngón tay quơ quơ trước mặt Hứa Liêm. Kỳ thực Mục Vũ Phi có chút ác ý. Cô thú vị nhìn gương mặt của Hứa Liêm muốn khóc mà không dám khóc kia liền cực kỳ có cảm giác thành tựu.
"Chị dâu, tôi sẽ giải quyết xong xuôi những việc về sau, tôi sẽ về chuẩn bị tiền nong đầy đủ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.