Chương trước
Chương sau
Ông cụ Hứa bị Hứa Khiết chọc tức, giận dữ đến mức cả người phát run. Ông cụ làm sao không rõ đứa cháu lớn nhất và đứa cháu thứ tư đều không có gì chí hướng gì lớn, còn đứa cháu thứ hai thì lại chính là một thân con gái. Chỉ riêng đứa cháu thứ ba là để cho ông còn cảm thấy có phong phạm giống như bản thân mình năm đó. Mặc kệ Hứa Phàm có vì mục đích gì mà muốn tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Hứa, nhưng mà ông không thể không thừa nhận, Hứa Phàm quả thật có cái tài năng kia. Còn về việc tâm tư của Hứa Phàm đối với Mục Vũ Phi, ông cụ Hứa cho là mình hoàn toàn có thể có năng lực giới thiệu với cháu trai của mình một người rất tốt hoặc là hoàn toàn giống như thế. Lúc này bị Hứa Khiết hiểu lầm, ông cụ Hứa quả nhiên là bị chọc tức là không nhẹ.
Hứa Khiết cảm thấy dường như liều lượng của liều thuốc này vẫn còn chưa đủ lượng, lại tiếp tục nói: "Ông nội nghĩ thật sự rất muốn dạy dỗ giáo dục Hứa Phàm, thì ông nên dạy cho nó biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, chứ không phải là mang sản nghiệp của gia tộc đi chơi cờ bạc. Ngài càng nên giáo dục cho Hứa Phàm thái độ đoan chính của mình. Ông nội, năm đó chuyện xảy ra với nhà họ Âu còn chưa ổn định hẳn, ngài còn chú trọng đến chuyện thể diện của nhà chúng ta.Nhưng mà nếu như sau này thế hệ trước đều đã mất rồi, những người trẻ tuổi lên cầm quyền, những người đó, bọn họ bởi vì thái độ của Hứa Phàm làm khó dễ đối với nhà họ Hứa của chúng ta, vậy thì chúng ta sẽ phải làm sao bây giờ? Trong mắt của cháu, Hứa Phàm căn bản là không có ý suy nghĩ gì về sai lầm của bản thân mình rồi, từ quá khứ cho đến bây giờ, đều chưa từng bao giờ suy nghĩ hết."
Hứa Khiết dứt lời, liền khom người hướng về phía ông cụ Hứa, sau đó lập tức đi về tới phòng ngủ của mình. Ông cụ Hứa luôn luôn thương yêu Hứa Khiết nhất nhà, cho dù tất cả mọi người có phản đối, thì ông cụ cũng vẫn sẽ ra sức ủng hộ cô. Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy Hứa Khiết phản kháng lại Hứa Phàm như thế, ông cụ Hứa liền không nhịn được mà than dài một tiếng.
Hứa Phàm khẽ cười một tiếng, hỏi: "Ông nội, có phải là ông đã thay đổi tâm ý rồi phải không ạ?"
"Cháu cũng đã thấy rồi đấy, cũng nghe được rồi đấy. Xem ra, chỉ có ông là người duy nhất ủng hộ đối với cháu. Mà ông lại không thể không bận tâm đến cảm thụ của mọi người." Ông cụ Hứa lắc đầu vẻ có chút bất đắc dĩ, "Nếu như cháu muốn làm cho bọn họ không ở đó làm khó dễ cho cháu, cháu sẽ phải chấp nhận sự sắp xếp của ông."
Biểu cảm của Hứa Phàm không thay đổi, ngay cả một tia biến hóa trong ánh mắt cũng đều không hề có. Anh ta cười lên thành tiếng, xem như là đã đồng ý rồi.
★☆★☆★
Người con cả của nhà họ Hứa mới kết hôn không bao lâu, tin tức tam thiếu gia nhà họ Hứa sắp sửa đính hôn liền được truyền ra. Đối tượng rõ ràng chính là Thượng Duyên! Thời điểm Thượng Duyên biết được tin tức này cũng là một trận kinh ngạc. Đã bao lâu nay Thượng Duyên cũng chưa từng về nhà gặp mặt đối với cha mẹ của mình, vì sao trong nhà đột nhiên lại tổ chức đính hôn cho cô? Thời điểm Mục Vũ Phi biết được tin tức này thì lại càng bị líu lưỡi không thôi. Chiếu theo tính cách của Thượng Duyên, làm sao cô có thể chấp nhận được chứ! Hơn nữa Ảnh tử còn không nổi điên lên rồi sao?
Doãn Tiểu Nhu sau khi nhận được tin tức thì nhanh chóng tìm đến Mục Vũ Phi, muốn hỏi cô cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại phải liên lụy đến Thượng Duyên?
Mục Vũ Phi liền bảo Lãnh Phong đến Hứa Khiết tìm hiểu một phen. Về sau liền mới hiểu rõ là sự tình là đã xảy ra chuyện gì. Ông cụ Hứa vốn là nghĩ muốn thông qua đám hỏi với nhà họ Thượng để ngăn cản câu chuyện người trong nhà, đồng thời cũng là muốn thông qua quan hệ của Thượng Duyên cùng với Mục Vũ Phi để kiềm chế nhà họ Vũ.
"Lão già họ Hứa này đúng là loại cáo già! Đoán chừng là lão già đã dùng danh lợi để dụ dỗ đám người nhà họ Thượng kia, để bán Thượng Duyên đi!" Mục Vũ Phi nghiến răng nghiến lợi mắng.
Doãn Tiểu Nhu có chút nôn nóng hỏi: "Vậy làm sao bây giờ? Thượng Duyên nhất định là không chịu đâu!"
Mục Vũ Phi lúc này cũng không có gì đối sách hay. Cái tin tức đính hôn này tới quá đột ngột, hơn nữa đều đã làm cho mọi người đều biết, cô thật sự là không có gì thượng sách để giải quyết. Nếu Thượng Duyên có thể thích Hứa Phàm cũng thì cũng thôi đi. Thế nhưng mà Thượng Duyên lại có tâm tư đối với Ảnh tử, suốt mấy năm qua cũng chưa từng phai mờ. Mục Vũ Phi cô làm sao có thể nhìn người bạn tốt của cô phải hy sinh, phải buông rơi hạnh phúc của cả đời mình như vậy? Năm đó thời điểm Thượng Duyên tìm kiếm Mục Vũ Phi nhờ trợ giúp cho mình, Mục Vũ Phi cô đã mạnh mẽ cam đoan rằng, sẽ không để cho Thượng Duyên bị phải rơi xuống tình cảnh như thế. Nhưng mà bây giờ chỉ bởi vì một chút thủ đoạn mưu kế của ông cụ Hứa kia, liền muốn làm cho cuộc đời của Thượng Duyên phải chịu lầm than hay sao?
Doãn Tiểu Nhu phiền chán đi tới đi lui ở trong phòng khách. Cô đã bị mất đi một người bạn rồi, bây giờ cô không thể tiếp tục lại bị mất đi Thượng Duyên nữa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.