Trương Thụy lảo đảo lui về phía sau mấy bước. Anh ta thật không ngờ Mục Vũ Phi thế nhưng lại có thể cương liệt đến như thế. Thời điểm anh ta dùng sức muốn cường bạo cô, thì cũng là lúc Mục Vũ Phi liền cắn nát đầu lưỡi của mình với ý đồ tự sát! Hơn nữa cô còn lặng lẽ âm thầm giãy dụa, không một tiếng động!
"Cho dù có chết, em cũng nhất định cũng phải quay về, có đúng không?" Trương Thụy nghiêm mặt, âm trầm hỏi.
Mục Vũ Phi nhắm mắt lại, có chút mệt mõi mệt mỏi, đáp lại: "Từ lần đầu tiên bị bắt cóc thì tôi đã tự nói với chính mình rằng, cho dù có phải chết, tôi cũng nhất định phải trỏ về. Tôi phải tận mắt nhìn thấy người đàn ông mà tôi yêu thương được an toàn, cho dù là tôi không thể nào được gặp nhau với anh ấy! Hiện tại tôi vẫn giữ nguyên ý định cũ như thế."
Sau khi nghe Mục Vũ Phi nói vậy, Trương Thụy hỏi: "Chẳng lẽ tôi lại không thể mang lại hạnh phúc cho em được hay sao?"
Từ trong khóe mắt của Mục Vũ Phi, có một giọt nước mắt chảy xuống. Trừ bỏ ở trước mặt Vũ Thiên, Mục Vũ Phi chưa từng bao giờ có biểu hiện yếu đuối, bởi vì có rất nhiều thứ gì đó mà cô muốn bảo vệ. Nhưng mà bây giờ, rốt cuộc Mục Vũ Phi thật sự đã không thể nào ức chế nổi cõi lòng đang tràn đầy vết thương chồng chất nữa rồi, cô nói vẻ đầy thống khổ: "Mọi người, bất kể là xuất phát từ mục đích gì, cũng chưa từng bao giờ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311493/chuong-140-2.html