Khi Mục Vũ Phi tỉnh lại mới phát hiện ra là hai tay của mình đã bị trói chặt, vứt lên ở trên một tấm đệm trên giường lớn. Bên ngoài miệng của cô còn bị một miếng băng dính dán chặt. Bốn phương chỉ thấy một mảnh tối đen, chỉ có một chút ánh trăng lờ mờ lạnh lẽo, theo khe hở của chiếc rèm cửa sổ chiếu xuyên vào, phản xạ lên trên một tấm thủy tinh hay cùng loại gì đó, khúc xạ ra nhiều điểm ánh sáng. Mục Vũ Phi chậm rãi nhắm hai mắt lại. Cô vẫn chưa thể thích ứng được với sự hắc ám này, nhưng mà cô lại có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở nhàn nhạt của một người. Mục Vũ Phi nở nụ cười như tự giễu. Từ trước kia cho tới bây giờ Mục Vũ Phi cô chưa từng bao giờ bị trải qua một ngày kinh tâm động phách như thế này. Thế nhưng mà từ sau khi được gả cho Vũ Thiên, thì cô tựa như một con gà chọi bị vây trong trạng thái chiến đấu chọi gà, thời thời khắc khắc luôn luôn phải ngẩng cổ lên cao hơn, phơi bày ra bộ lông rực rỡ, nghênh đón nguy hiểm chưa biết thế nào. Cuối cùng Mục Vũ Phi lựa chọn khuất phục vận mệnh, giấu kín cuộc sống quá nổi trội của bản thân. Thế nhưng mà mỗi khi cô có bất cứ hành động gì, thì nguy hiểm lại lặng yên không một tiếng động tiến đến gần rồi cô, làm cho cô trở tay không kịp.
"Em không nên xuất hiện ở trước mặt mấy người kia, rất nguy hiểm. Bao nhiêu người nghĩ muốn mạng của em đó, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311492/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.