Cố Tiểu Khê kinh ngạc nhìn Mục Vũ Phi không thôi. Người này thực sự có can đảm làm một việc như vậy, cư nhiên dám réo gọi sát thần Lương Ngọc Tường kia? Lẽ nào Mục Vũ Phi lại không sợ hay sao? Không đợi Cố Tiểu Khê lên tiếng nhắc nhở, cửa phòng lập tức đã bị đá văng, Lương Ngọc Tường đen mặt đứng ở cửa miệng, vẻ mặt đầy sát ý nhìn Mục Vũ Phi.
"A, cha của đứa nhỏ à, anh đã trở lại? Mau tới đây nếm thử một miếng đi. Cái món thịt nướng này thật sự cũng không tệ đâu. Miếng thịt chất lượng, thật non mềm, bỏ vào miệng là tan luôn! Đến đây đi, đừng có khách khí với em! Em mời anh ăn đó, anh nên bỏ cái quai hàm ra, mạnh mẽ ăn vào, đừng có mà phụ một phen ý tốt của em đấy nhé!" Mục Vũ Phi cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hướng về phía Lương Ngọc Tường vẫy vẫy tay nói.
Cố Tiểu Khê vốn đang hoảng sợ bất an, lúc này lại bị sức mạnh của trò đùa của Mục Vũ Phi vốn không sợ chết, làm cho tức cười. Cô không nhịn được liền bật cười ra tiếng. Nhưng tiếng cười vừa mới định thoát ra khỏi miệng một cái, đã bị cô che miệng ép phải nhịn trở về, run run núp ở bên người Mục Vũ Phi, lo sợ nhìn sắc mặt của Lương Ngọc Tường càng thêm tối đen.
Lương Ngọc Tường nhìn thấy Cố Tiểu Khê lúc nãy chợt lóe lên một ý cười tươi lại có một chút hoảng sợ. Nhưng mà lại thấy cô sợ bản thân mình như thế, lửa giận trong lòng Lương Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311452/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.