"Phượng Kiều, cả đời này ta cũng chưa cảm thấy mình làm sai một chuyện gì hết! Thế nhưng mà bây giờ, ta thật sự cảm thấy rằng, ta đã sai lầm rồi." Ông cụ Vũ nói xong một câu, ngữ điệu nghe đầy vẻ thê lương, liền phẩy mạnh tay của Vũ Phượng Kiều ra, xoay người đi lên lầu. Bóng lưng thê lương của ông cụ làm đau nhói ánh mắt của mọi người trong nhà họ Vũ.
Vũ Phượng Kiều nhìn thấy ông cụ Vũ rời đi đầy vẻ thương tâm và cô đơn, lập tức lại lao đến bên người cha Vũ, hai mắt đẫm nước mắt, cầu xin anh trai tha thứ.
Cha Vũ ôm lấy mẹ Vũ đứng lên, lạnh lùng nhìn lại Vũ Phượng Kiều một cái, nói: "Tôi đây cũng không sao chịu không nổi một tiếng 'Anh trai' này. Nghĩ tới năm đó tôi cưới vợ về nhà, cô đã tìm mọi cách để khó dễ đối với cô ấy, nhưng tôi cũng vẫn đều nhẫn nhịn. Bởi vì khi đó tôi đã thực sự coi cô chính là em gái ruột của mình! Nhưng mà cô đã làm cho tôi cực kỳ thấy thất vọng rồi."
Mẹ Vũ nghe thấy cha Vũ nói như vậy, sự uất ức nhiều năm qua lập tức liền bùng phát ra ngoài. Vũ Thiên năm đó là bị sinh non, tất cả mọi người đều cho rằng là vì sức khỏe của bà tốt, thế nhưng chuyện này cũng chính là vì Vũ Phượng Kiều đã đẩy bà ngã xuống thang lầu. Bà đã khóc, đã từng oán hận, thế nhưng mà cha Vũ lại chỉ là thở dài thật sâu, khiến cho bà đành chỉ có thể đè nén lại toàn bộ sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311443/chuong-1142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.