Mọi người nghe được lời nói này của Vũ Thiên, đều cảm thấy kinh sợ rồi, nhất là các phụ nữ của nhà họ Vũ. nhiều năm như vậy các cô vậy mà lại tùy ý để cho một người phụ nữ không phải là người của nhà họ Vũ cưỡi ở trên đầu mình mà tác oai tác quái như thế! Nét mặt già nua của ông cụ Vũ liền tối sầm lại, há mồm định nói răn dạy Vũ Thiên. Thế nhưng mà Vũ Thiên mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn ông nội một cái thật sâu, nói: "Ông nội, tốt nhất là ông không nên có bất cứ một lời nói nào hết, bằng không cháu thật sự sẽ trở mặt với ngài!"
Ông cụ Vũ trong lòng cả kinh, lại bị khí thế của Vũ Thiên đè ép làm cho lời nói đã đến bên miệng lại nuốt trở lại. Cha Vũ cũng không nhiều lời, nhưng mà ông cũng cau mày nhìn Vũ Thiên. Tuy rằng Vũ Phượng Kiều không phải là người của nhà họ Vũ, nhưng mà đã yêu thương nhiều năm như vậy, dù sao cũng vẫn có chút cảm tình.
"Vũ Thiên! Mày, cái đồ khốn khiếp này, mày thế mà lại dám nói xấu tao!" Vũ Phượng Kiều oán hận vùng thoát khỏi tay Vũ Thiên, cất tiếng chửi bậy.
(*) Vương bát đản: Vương Bát Đản là một từ lóng tiếng. Đây không phải là tên riêng của một người họ Vương nào cả, mà là từ chơi chữ từ "Vương Bát" có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ. Vương Bát Đản có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ. Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, chỉ thích trốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311442/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.