Mọi người nghe được lời nói này của Vũ Thiên, đều cảm thấy kinh sợ rồi, nhất là các phụ nữ của nhà họ Vũ. nhiều năm như vậy các cô vậy mà lại tùy ý để cho một người phụ nữ không phải là người của nhà họ Vũ cưỡi ở trên đầu mình mà tác oai tác quái như thế! Nét mặt già nua của ông cụ Vũ liền tối sầm lại, há mồm định nói răn dạy Vũ Thiên. Thế nhưng mà Vũ Thiên mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn ông nội một cái thật sâu, nói: "Ông nội, tốt nhất là ông không nên có bất cứ một lời nói nào hết, bằng không cháu thật sự sẽ trở mặt với ngài!" Ông cụ Vũ trong lòng cả kinh, lại bị khí thế của Vũ Thiên đè ép làm cho lời nói đã đến bên miệng lại nuốt trở lại. Cha Vũ cũng không nhiều lời, nhưng mà ông cũng cau mày nhìn Vũ Thiên. Tuy rằng Vũ Phượng Kiều không phải là người của nhà họ Vũ, nhưng mà đã yêu thương nhiều năm như vậy, dù sao cũng vẫn có chút cảm tình. "Vũ Thiên! Mày, cái đồ khốn khiếp này, mày thế mà lại dám nói xấu tao!" Vũ Phượng Kiều oán hận vùng thoát khỏi tay Vũ Thiên, cất tiếng chửi bậy. (*) Vương bát đản: Vương Bát Đản là một từ lóng tiếng. Đây không phải là tên riêng của một người họ Vương nào cả, mà là từ chơi chữ từ "Vương Bát" có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ. Vương Bát Đản có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ. Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, chỉ thích trốn tránh. Vũ Thiên ngược lại, giơ tay quăng một cái tát lên mặt Vũ Phượng Kiều. Một cái tát này cực kỳ mạnh mẽ và tàn nhẫn, khiến cho trong đầu của Vũ Phượng Kiều kêu lên ông ông. Đang lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp, thì Vũ Thiên níu chặt lấy cổ áo của Vũ Phượng Kiều, nghiến răng nghiến lợi nói: "Một tát này là tôi đánh thay Phi Phi, bà còn có mặt mũi ở trong này nói cái gì nữa hả? Bà đã sớm có liên hệ cùng với nhà họ Khang, lại nhiều lần muốn nhét Khang Từ vào trong nhà họ Vũ, chiếm gia sản của nhà họ Vũ! Tôi nói như vậy có nói sai cho bà hay không? Khi mục đích không đạt được, thì bà tư cách là cô cô của Khang Từ, đã lợi dụng Đoan Mộc tìm người cường bạo đối với Khang Từ, giá họa cho Phi Phi, tôi lại có nói sai cho bà hay không? Ngay cả với đứa cháu gái của chính mình mà bà cũng có thể ra tay làm cái chuyện như thế, bà còn có nhân tính nữa hay không, hả? ! Muốn chứng cớ sao? Bà đã chuyển cổ phần công ty nhà họ Vũ trong tay mình sang cho anh trai của bà. Mỗi một lần tiếp xúc ấy đều đã được người chụp hình lại, bà không biết chuyện này, đúng không?" Vũ Thiên rút từ trong túi áo khoác của mình ra một xấp hình, ném vào lắc trên mặt của Vũ Phượng Kiều. Trên ảnh chụp đều là cảnh bà ta đang tiếp xúc cùng với cha của Khang Từ, còn có cả ảnh lưu niệm bà ta đang ôm Khang Từ hồi nhỏ nữa. Những tấm hình này là do Phương Gián đã điều tra được khi bắt đầu hợp tác với Vũ Phượng Kiều. Mục đích của Phương Gián chính là trả thù Mục Vũ Phi, chứ không phải là nhà họ Vũ. Cho nên những chứng cớ này anh vẫn luôn luôn lưu giữ lại. "Trước khi Khang Từ trở lại nhà của cha mình, tôi đã lấy máu của Khang Từ và máu của bà đi làm xét nghiệm DNA. Kết quả đang lưu giữ ở nhà của bác sĩ riêng của gia đình. Bà đã tính kế Phi Phi, tính kế đứa nhỏ của nhà họ Vũ chúng ta, bà căn bản là không xứng với họ Vũ!" Vũ Thiên lạnh lùng nhìn Vũ Phượng Kiều, hận không thể tự tay cắt đứt cổ của bà ta. Chị dâu thứ tư kinh ngạc đứng lên, chỉ vào Vũ Phượng Kiều, như hỏng mất, nói: "Chỉ là một người như vậy, vậy mà mỗi lần ông nội vẫn chỉ đều lặng yên, cứ nhìn bà ta ức hiếp mọi người trong nhà như thế? Bao nhiêu lần bọn ta sau lưng đối con ta sử sắc mặt, ta đều cắn răng nhịn Đã bao nhiêu lần bà ta trở mặt với con trai tôi ở sau lưng tôi, tôi đều phải nghiến răng chịu đựng. Tôi còn luôn luôn không hiểu nguyên nhân vì sao bà ta luôn luôn không quen nhìn người nhà họ Vũ như vậy. Hóa ra, nguồn gốc của bà ta vốn dĩ cũng không phải là người của nhà họ Vũ? Ông nội, ông chính là cứ để cho bà ta ngạo mạn như thế, cứ để mặc cho bà ta bắt nạt con cháu của mình hay sao?" Vũ Phượng Kiều bị cái tát kia của Vũ Thiên làm cho choáng váng. Đến khi phản ứng kịp, nhìn thấy phản ứng của mọi người, liền biết mình bây giờ đã không thể nào biện giải được nữa rồi, vội leo đến bên cạnh ông cụ Vũ, lệ rơi đầy mặt, nói: Cha à, cha phải quyết định cho con! Con biết việc con chuyển cổ phần của con cho anh trai là sai rồi, xin cha hãy tha thứ cho con đi! " Ông cụ Vũ bị cô một tiếng gọi "anh trai" kia của Vũ Phượng Kiều đâm xóc vào trái tim đau nhói. Buồn cười, ông vẫn nuông chiều, luôn luôn coi Vũ Phượng Kiều kia giống như đứa con gái mà mình đã sinh ra vậy. Kết quả thì sao chứ, chính là ông đã nuôi hổ gây họa! Vì một người như vậy, ông đã làm cho vợ con của Vũ Thiên lâm vào cảnh vợ xa con cách, khiến cho Mục Vũ Phi và con của cô giờ đây cũng không biết đã lưu lạc ở phương nào. Cho dù hiện tại ông cụ Mục có lấy súng mà bắn chết ông, ông cũng không thể nói gì hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]