Ông cụ Vũ vốn dĩ ban đầu cũng không tin tưởng ở chuyện này. Thế nhưng mà bộ dạng quật cường kia của Mục Vũ Phi đã làm cho ông cụ không sao nén nhịn được nên nghĩ muốn hỏi.
Mục Vũ Phi sờ sờ lên ngực, trong đó trái tim của cô rất đau. Cô không phải là không muốn biện giải cho mình, mà là cô không có sức lực đâu để mà biện giải nữa. Cho dù bây giờ cô có nói đứa nhỏ này là của Vũ Thiên, cô có thể đợi đến khi đứa nhỏ được sinh ra, sẽ đưa đi xét nghiệm DNA. Thế nhưng mà cô không vượt qua được nỗi đau đang khảm trong lòng mình nổi. Mục Vũ Phi không thể nào cho phép đứa con của mình vừa mới ra đời liền phải chịu nhục. Cô là một người mẹ, cô làm sao có thể nhẫn tâm như vậy được chứ? ! Không có người nào sẽ tin tưởng đối với cô.
Mục Vũ Phi nhắm mắt lại, cố nén lại nước mắt, chờ đến lúc cô mở to mắt ra, thì trên gương mặt đã mang một vẻ mặt thản nhiên lạnh lùng!
"Phi Phi, thực xin lỗi. Đều là do anh đã không kìm lòng được! Là lỗi của anh." Phương Gián dùng giọng nói mà mọi người đều nghe thấy được, thấp giọng nỉ non.
Mục Vũ Phi chống đỡ vào bờ vai của Phương Gián chậm rãi đứng lên. Cô nở nụ cười, " Phương Gián, anh có biết không, về sau anh sẽ còn phát hiện ra, anh đã có rất nhiều chuyện có lỗi đối với tôi đấy."
Phương Gián cắn cắn môi dưới, kiên trì nói với ông cụ Vũ: "Là do cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311434/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.