Chương trước
Chương sau
Bên người Vũ Thiên có đủ loại phụ nữ, nhưng mà có thể để cho anh nhìn lọt vào mắt thật đúng không được vài người. Khi đó Doãn Tiểu Nhu có quan hệ rất tốt với cùng mấy người con trai bọn anh. Vũ Thiên đã từng nghĩ thử một lần xem mình có thể chấp nhận được Doãn Tiểu Nhu hay không. Anh cũng đã cho là mình thích Doãn Tiểu Nhu, nhưng mà trải qua lần thử thách kia của Doãn Tiểu Nhu, Vũ Thiên mới phát hiện ra rằng, mình căn bản là không thể nào chấp nhận được một cô gái nào khác! Hơn nữa anh cũng không thể nào lừa gạt mình, trong xương cốt của Doãn Tiểu Nhu cũng có vài phần là tương tự như Mục Vũ Phi! Ít nhất là trong người có một chút tật xấu lưu manh, ít nhất là giống đến năm phần! Vũ Thiên có chút bi thảm buồn bực vì phát hiện ra, thì ra ngoại trừ Mục Vũ Phi ra, thì bản thân anh cũng không thể nào chấp nhận được một ai khác. Chẳng lẽ anh trừ bỏ Mục Vũ Phi ra thì cũng chỉ có thể chấp được nhận nam giới hay sao? Vũ Thiên bị chính ý nghĩ của bản thân mình mà thoáng rùng mình một cái.
Vũ Thiên rất không tin tưởng mình lại có cái thiên hướng không chính đáng này. Thế nhưng mà anh cư nhiên lại nhận được tin tức nói, Mục Vũ Phi đã trở thành người yêu của một nhóc con khác tên là Lý tiểu Lý rồi! Chỉ trong một phút đồng hồ cơn tức giận của Vũ Thiên liền bùng nổ. Anh thực không sao nén nhịn được, chỉ muốn vọt tới trường học của bọn họ bóp chết cái tên Lý tiểu Lý kia! Nhưng rồi anh vẫn nhẫn nhịn lại được, ở thời điểm này, anh cũng không có thân phận gì để mà quản lý được Mục Vũ Phi. Cho nên Vũ Thiên liền đi điều tra Lý tiểu Lý kia, cũng báo cáo tin tức của mình với cha đẻ của anh, cố gắng chia tách ra hai người bọn họ. Mà Lý tiểu Lý kia, hiện tại chính là Đoan Mộc. Một ít chuyện phát sinh tiếp theo, nhưng mà Vũ Thiên đã nhận mệnh rồi, anh biết, anh nhất định sẽ phải thua ở trên người Mục Vũ Phi!
Không quá bao lâu, Mục Vũ Phi trở lại nhà họ Mục để mừng sinh nhật của ông cụ Mục. Vũ Thiên ở quân khu nhìn thấy Mục Vũ Phi ngồi ở dưới tàng cây đa, nhìn lên bầu trời đầy ánh sao, cười ngây ngô không thôi. Nụ cười rực rỡ của cô không tỏa sáng, khiến cho Vũ Thiên không nén nhịn được mà muốn chạy đến gần Mục Vũ Phi.
"YAA.A.A.., soái ca!" Mục Vũ Phi phát hiện ra Vũ Thiên, hứng trí bừng bừng vẫy tay về phía anh, nói, "Đến đây cho đại gia vui vẻ một cái!"
Vũ Thiên đen mặt lại. Đây là lần đầu tiên trong đời anh bị người khác đùa giỡn như vậy. Mà đối tượng lại chính là Mục Vũ Phi. Điều này này thật sự đã làm cho anh dở khóc dở cười. Mục Vũ Phi thấy Vũ Thiên không lên tiếng, vội nhếch khóe miệng, hướng về phía anh cười nói: "Mỹ nhân đừng mất hứng, đến đây đại gia ta cho nàng vui vẻ một chút!"
Dứt lời, cô liền ngã ngửa ra ở trên thảm cỏ, ngáy ò ó o. Vũ Thiên bồng Vũ Thiên lên, ngửi thấy được mùi rượu đầy người cô. Anh biết là Mục Vũ Phi đã uống nhiều quá rồi, liền ôm cô trở lại chỗ ở của nhà họ Mục.
Lúc Vũ Thiên ôm Mục Vũ Phi đi đến chỗ ở của nhà họ Mục, người nhà họ Mục từ trên đến dưới đều bị kinh sợ rồi, trong ánh mắt của mọi người đầy dẫy địch ý rõ ràng. Mục Vũ Lam đi lên liền muốn túm lấy em gái của mình, nhưng lại bị Vũ Thiên lắc mình tránh thoát. Vũ Thiên ôm Mục Vũ Phi đi đến trước mặt ông cụ Mục, híp mắt nói với ông cụ: "Cháu đã nhìn trúng cô nhóc này của ông rồi, nếu không phải cô ấy thì cháu không cưới, ông nói một cái giá đi." Chờ đến khi Phi Phi trưởng thành.
Mục Vũ Phi nghe đến đó, liền đã bị nước miếng của mình làm cho bị nghẹn ở. Cô điên cuồng vỗ vỗ lên ngực của mình mà ho lên, như vậy muốn bao nhiêu thống khổ thì có bấy nhiêu thống khổ. Vũ Thiên đưa tay vỗ vỗ lưng giúp cho cô được thuận khí trở lại. Chờ đến khi Mục Vũ Phi rốt cục đã không còn lạnh nhạt nữa, ánh mắt của trở nên kinh ngạc, thì anh mới tiếp tục nói tiếp.
Người nhà họ Mục từ trên xuống dưới đều kêu lên một tiếng kinh ngạc. Đến ngay cả ông cụ Mục cũng đều có chút khó tin hỏi: "Cậu cũng chưa từng bao giờ tiếp xúc với Phi Phi của nhà chúng ta, sao lại nói ra lời ấy?"
Vũ Thiên vẻ mặt không thay đổi nói: "Cô nhóc nhà ông đã học độc đối với cháu rồi, cho nên cháu không phải là cô ấy thì sẽ không cưới. Nếu như cô ấy không gả cho cháu, cháu liền để cho cô ấy giống như cháu, tuổi già cô đơn cả đời!"
Khí thế của Vũ Thiên thực khiếp người, làm cho người ta không dám hoài nghi là anh đang đùa. Cha Mục đau lòng cho con gái, cũng không muốn để cho Mục Vũ Phi gả tiến vào nhà họ Vũ, liền mở lời nói với Vũ Thiên rằng: "Cháu hãy còn trẻ, không nên ngông cuồng nói xằng bậy như vậy."
Vũ Thiên cười lạnh nói với cha vợ tương lai của mình: "Hoặc là hôm nay đánh chết cháu tại đây, hoặc là phải gả Mục Vũ Phi cho cháu."
Mục Vũ Lam tức không chịu được, nổi giận kêu la "Vậy ông đây liền đánh chết mày" định xông lên đánh Vũ Thiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.