Vũ Thiên nhìn biểu cảm khổ sở kia của Mục Vũ Phi, trong lòng liền mềm nhũn. Anh đi qua liền ôm cô vào lòng.
"Em muốn anh phải làm như thế nào, anh sẽ liền làm như thế ấy."
Mục Vũ Phi lắc lắc đầu. Cô chỉ sợ nếu cô há miệng ra, sẽ không nén nhịn được mà bật khóc thành tiếng. Người đàn ông này, luôn luôn đều không biết cái gì mới là cái cô muốn. Cho dù không có hôn lễ, cho dù chỉ có một chiếc nhẫn đơn giản, nhưng cô cũng chưa từng oán giận Vũ Thiên. Cái cô muốn, chỉ là một chút an ổn mà thôi! Vì sao cô chỉ có một chút yêu cầu nho nhỏ như vậy thôi, mà cũng cảm thấy khó khăn như vậy?
"Vậy thì hãy sống ở chỗ này đi, đây đều là cuộc sống của em." Mục Vũ Phi nói một câu chết lặng.
Vũ Thiên siết chặt cánh tay. Nhìn thấy Mục Vũ Phi như thế, ở trong nội tâm của Vũ Thiên cảm thấy bắt đầu bất an. Từ lúc bắt đầu đến hiện tại, luôn luôn giống như là anh đã thiết kế, thực dễ dàng nắm bắt ở trong tay. Nhưng mà đến hôm nay, Vũ Thiên anh vậy mà lại không còn có được sự tự tin như ngày xưa nữa. Mục Vũ Phi vốn dĩ là giống như những ngôi sao ở trên bầu trời đầy sao kia. Nhưng mà bây giờ, lại chỉ giống như một vì sao rơi vậy, chẳng biết lúc nào sẽ không thấy lấp lánh nữa.
Mục Vũ Phi cũng không có đẩy Vũ Thiên ra. Cô chính là hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ. Vào lúc này, Mục Vũ Phi thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311417/chuong-1012.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.