Vũ Thiên nhíu mày. Theo như hiểu biết của anh đối Mục Vũ Phi, thì đúng là Mục Vũ Phi đã hiểu lầm rồi. Xem ra, hai người bọn họ tất yếu có chuyện cần phải nói với nhau rồi.
Chị dâu thứ tư thấy Mục Vũ Phi đã đi tới, vội vã kéo cô ngồi xuống ở trên ghế, nâng tay liền cầm lấy chân của cô.
"Chị dâu, nhẹ một chút, em bị đau." Mục Vũ Phi hữu khí vô lực nói.
" Thời điểm mang thai chân ai cũng đều sẽ bị phù thũng như vậy! Chỉ là em có chút nghiêm trọng hơn, không có việc gì tìm người xoa bóp." Chị dâu thứ tư có chút đau lòng, nhẹ bớt sức tay của mình.
Mục Vũ Phi chỉ cười cười, tỏ vẻ như không có gì quan trọng. Cô nói với ai được đây? Bản thân cô đây là lần đầu tiên mang thai, những chuyện mà cô không biết thì nhiều lắm. Ngay cả đến việc đi khám ở bệnh viện, cô nghe nhưng cũng không hiểu được thuật ngữ của bác sĩ. Ngay từ lần đầu liền cô cũng không nhớ được. Nói với Vũ Thiên sao? Anh hiện tại còn đang bận bịu như thế, nói với anh, thà rằng là không nói.
Chị dâu thứ tư nhìn cái bộ dạng đầy vẻ cô đơn của Mục Vũ Phi, trong lòng nhói đau một hồi. Chị không nhịn được mà nói an ủi Mục Vũ Phi: "Đàn ông ấy mà, đều là những người cộc cằn thô lỗ cả thôi, em cũng chớ để ý."
Mục Vũ Phi chua sót không nói ra lời, là người cộc cằn thô lỗ sao? Tốt lắm, thật sự tốt lắm. Vốn dĩ Mục Vũ Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311415/chuong-100-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.