"Ừ ừ, chính là cái dạng này!" Mục Vũ Phi gật gật đầu, vẻ đáng thương tội nghiệp. Có bao nhiêu nước mắt nước mũi, Mục Vũ Phi liền đều lau hết ở cổ áo của Vũ Thiên. Vũ Thiên cũng không hề để ý, trực tiếp ấn đầu cô ở chỗ cổ của mình. Trùng hợp mặt cô liền áp luôn vào nơi mà nước mắt nước mũi của cô vừa lau chùi vào. "Anh bắt nạt người ta! Em đang mang thai anh lại còn bắt nạt em!" Mục Vũ Phi tránh thoát ra khỏi ngực của Vũ Thiên, nước mắt chảy ròng ròng, nói lên án anh. Nhìn đến bộ dạng đáng thương của cô nhóc, Vũ Thiên cũng không nhẫn tâm bắt nạt Mục Vũ Phi, vội ôm cô vào lòng tiếp tục trấn an. Vũ Thiên cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Cô vợ nhỏ của anh mặc dù ở bên ngoài rất mạnh mẽ kiên cường, nhưng kỳ thực lại chính là một đứa trẻ nhỏ không hơn không kém ! Anh nên làm thế nào với cô bây giờ? Mục Vũ Phi cởi bỏ nút thắt bộ tây trang của anh, trực tiếp dựa người vào trên áo sơ mi của Vũ Thiên, nói có chút sầu não: "Kỳ thực, em cũng vậy, cũng không biết phải làm thế nào nữa! Em chính là rất sợ hãi em bị giam cầm, cũng không thể làm được bất cứ cái gì." "Phi Phi! " Vũ Thiên cũng có chút thương cảm, nói "Thật sự rất bẩn, thật ghê tởm!" Lương tâm của Mục Vũ Phi cũng chưa bị mất. Cô khóc thút tha thút thít đẩy Vũ Thiên ra, xoay người ôm lấy chiếc gối đầu tiếp tục khổ sở không thôi. "Phi Phi, em có biết là bác sĩ tư nhân của nhà của chúng ta không phải là bác sĩ phụ khoa hay không?" Vũ Thiên thử nói dỗ dành Mục Vũ Phi. "Có, em biết. Ông ấy chủ yếu là chăm sóc và chữa trị cho ông nội một ít bệnh tật của người già. Chuyên ngành của ông ấy là tim mạch." Mục Vũ Phi tiếp tục thút tha thút thít ,vuốt ve một góc của chiếc gối đầu, vừa vo tròn vừa vò dẹp. "Ông ấy chỉ nói là thấy em có triệu chứng như vậy giống như là điềm báo trước bị sinh non. Kỳ thực chẳng phải. Tình huống giống như là em đã nói vậy, em chính là bị quá mệt, bị áp lực quá lớn." Này! Này! Này! Cái gì hả? "Vì sao anh không chịu nói sớm? !" Mục Vũ Phi níu chặt lấy cổ áo của Vũ Thiên rống giận. Vũ Thiên mở hai tay ra, nhún vai trơ tráo nói: "Anh đã quên mất." Mục Vũ Phi từ sau khi mang thai luôn luôn bị quan tâm và chú ý. Trước hết là dòng người nối gót đến chúc mừng nối liền không dứt. Phòng bệnh cũng bị giẫm đạp đến mấy lần. Cô cảm giác mình giống như một con khỉ ở trong vườn thú, được người ta nuôi nhốt, bắt đầu cho người tham quan, mặt lại còn phải mỉm cười! Suốt mấy ngày trôi qua, Mục Vũ Phi có chút bội phục bộ mặt thần kinh của mình quá rồi, thật sự không ngờ lại mạnh mẽ đến thế. Thượng Duyên tranh thủ lúc rảnh rỗi đến thăm Mục Vũ Phi, còn mang đến một giỏ trái cây dương mai (*) tươi mới. Trước khi đi, Thượng Duyên nói cho Mục Vũ Phi biết, thời điểm ăn phải hòa nước muối ngâm một chút, bằng không ở phía ngoài vỏ của trái cây có con sâu nhỏ màu trắng, nghe nói gọi là con giòi. (*) Quả dương mai, còn được gọi là dâu rượu hay thanh mai đỏ, là một loài thực vật có hoa trong họ Myricaceae. Loài này được Siebold & Zucc. mô tả khoa học đầu tiên năm 1846. Mục Vũ Phi nhất thời liền bị ói đến kinh thiên động địa. Xưa nay cô yêu thích nhất là ăn dương mai, lại còn thích trực tiếp ăn luôn không rửa nước muối. Bởi vì cô rất tin vào một câu nói, ăn không sạch sẽ thì sẽ không có bệnh. Mục Vũ Phi một bên nôn ói, còn một bên oán trách Vũ Thiên bắt nạt Thượng Duyên, kết quả báo ứng đến đây đi, lại còn đến đầy đủ trên đầu mình rồi ! Vũ Thiên bị Mục Vũ Phi chọc tức đến đau đầu. Nhưng là bác sĩ nói cảm xúc của phụ nữ có thai trong lúc mang thai là rất không ổn định. Anh cứ xem cô như phản ứng sinh lý bình thường, không thèm để ý. "A, mới có hơn hai tháng thế này đã liền nôn nghén rồi hả ? Người này có thai phản ứng liền tới rất nhanh đấy nhỉ!" Doãn Tiểu Nhu ở ngoài cửa, chợt nghe thấy tiếng nôn mửa của Mục Vũ Phi, cũng không gõ cửa nữa, liền tiến vào nói trêu ghẹo cô. Mục Vũ Phi lành lạnh nhìn Doãn Tiểu Nhu một cái, lập tức nằm dài ra ở trên giường, hướng về phía cô ngoắc ngoắc ngón tay nói: "Đi lại đây, gọt táo cho tôi ăn đi!" "Ngày, cô đây là mang thai hay là đang làm đại gia đấy? Chẳng lẽ tay của cô cũng bị tàn phế rồi sao?" Tuy là nói lời như vậy, nhưng mà Doãn Tiểu Nhu vẫn là bất đắc dĩ đến ngồi bên giường cầm dao gọt trái cây cùng quả táo lên, bắt đầu gọt vỏ quả táo. "Xem ra cậu chính là người được làm cha sớm nhất trong hội chúng ta rồi." Viên Kỳ Chí vỗ vỗ lên bả vai của Vũ Thiên, nói có chút bỡn cợt: "Người anh em quả nhiên rất cần cù và chăm chỉ trồng trọt đó, như vậy sớm đã vào mùa thu hoạch rồi !" Vũ Thiên nhìn Viên Kỳ Chí, nói có chút đau lòng: "Cậu gần đây đã sống lẫn lộn cùng với ai vậy hả? Đã học được thói xấu rồi!" Lời nói này phản xạ rất rõ ràng, khiến cho Doãn Tiểu Nhu thiếu chút nữa thì dùng con dao gọt trái cây trong tay sử dụng làm cây phi đao. Viên Kỳ Chí bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Còn không phải vị này nhà mình đã học từ Mục Vũ Phi hay sao, càng học càng trở nên dũng mãnh hơn rồi. Thế nhưng nói ra thì Viên Kỳ Chí lại không thể nào nói ra lời được. Mục Vũ Phi còn đang mang thai đó, nói ra điều này, muốn gây kích động lên xảy ra sự cố gì đó, Vũ Thiên kia sẽ không bóc da anh thì không thể!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]