Cuộc trò chuyện đơn giản như vậy đã làm cho tinh thần của Thượng Quốc Cát được tỉnh táo lại. Ông lộ vẻ sầu thảm nhìn thoáng qua đứa con gái của mình, sau đó được vợ của mình dìu đỡ đi ra ngoài.
Đã sang tháng mười một trời, thời tiết càng ngày càng lạnh, không nóng nực khốc liệt giống như mùa Hạ, nhưng những đợt gió tây bắc lạnh lẽo kinh hồn lại thổi về khiến cho người ta phải run rẩy. Mục Vũ Phi là một người điển hình sợ lạnh, không sợ nóng. Mùa đông vừa tới cô liền hận không thể ở nhà, chân không phải rời nhà.
Vũ Thiên có chút buồn cười ngồi ở bên giường nhìn cô vợ nhỏ của mình co ro lại thành một khối. Khoảng 10 giờ tối, Mục Vũ Phi đã đi ngủ, nhưng mà đến tận hai giờ chiều cô vẫn không có ý định muốn rời giường. Chiếu theo cái bộ dạng này của cô mà nói, Mục Vũ Phi thật đúng là có thể là chuẩn bị ngủ đông rồi.
Vũ Thiên chọc chọc vào gương mặt của Mục Vũ Phi, lại kéo kéo ngón tay của cô, nhưng chỉ thấy Mục Vũ Phi rụt rụt lại, dứt khoát vùi gương mặt của mình vào trong chăn mền.
"Phi Phi, sẽ bị ngột ngạt đấy, không tốt đâu." Vũ Thiên kéo cái chăn xuống để cho gương mặt của cô lộ ra bên ngoài. Hơi thở lành lạnh phả vào trên mặt Mục Vũ Phi, làm cho cô tỉnh táo lại một chút. Mục Vũ Phi dụi dụi mắt, mờ mịt nhìn chung quanh. Xem xét đúng mục tiêu, sau đó cô ôm lấy eo của Vũ Thiên, dụi dụi gương mặt gò má
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311383/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.