Hứa Liêm vỗ đầu, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Tôi nhớ ra rồi! Khi đó có bác gái đang trông coi nhà vệ sinh ở bên cạnh liền giúp Âu Văn Phú, túm lấy cái xe lên, còn an ủi anh ấy mấy câu, nói cái gì mà cậu nhóc không có việc gì không có việc gì, cái kênh rạch này đã từng có rất là nhiều người bị rơi xuống đó rồi!"
Vũ Thiên cúi người xuống nhìn Âu Văn Phú, nhẹ giọng hỏi: "Nói hay là không nói đây?"
Âu Văn Phú bị bọn họ chèn ép không thể động đậy, miệng cũng bị bịt lại, không phát ra được thanh âm nào, chỉ có thể hung tợn nhìn chằm chằm vào bọn họ. Trong lòng của anh cực kỳ oán hận đám bạn kia, đều do năm nào đó anh thực đơn thuần, nên đã để lại trong đầu óc cái tên cầm thú kia chứa nhiều đầu đề câu chuyện này nọ. Hiện tại cậu ta thế nhưng lại sử dụng chiêu lật chuyển gốc gác câu chuyện này ra làm khổ hình tra tấn anh!
Vũ Thiên thấy Âu Văn Phú thà chết chứ không chịu khuất phục, thà chết không theo, thì cũng không khỏi bội phục, liền vỗ vỗ tay, nói vẻ đầy tán thưởng: "Chưa từng gặp người nào mạnh miệng như vậy, thực chưa từng nhìn thấy cậu lại mạnh miệng như vậy, thật bội phục!"
Bọn họ từ trong thái độ của Âu Văn Phú và Xuân Nguyệt đã nhìn thấu được một chút manh mối rồi. Bất kể như thế nào, sự tình khẳng định không giống như là những gì mà Âu Văn Phú đã nói kia.... Mà Âu Văn Phú không chịu nói như vậy, bên trong chuyện này tất nhiên bao hàm có cả những chuyện mà anh không thể để cho người khác biết được. Điều này kích phát lòng mãnh liệt ham muốn của bọn họ, muốn biết sự việc đã xảy ra như thế nào rồi. Bất kể phải dùng thủ đoạn gì, nhất định cũng phải cạy mở bằng được cái miệng của Âu Văn Phú, để biết được tin tức mà bọn họ muốn biết.
Hứa Liêm nhìn thấy chuối ở trên bàn, không nhịn được liền cười nói: "Tôi nhớ là thời điểm ở thành phố K, lão Âu rất thích ăn chuối ! Có một lần trời mưa to, lão Âu đi ở trong mưa vừa đi vừa ăn, kết quả trở về nhà liền bị đau bụng thật lâu!"
"Chuyện này đã tính là cái gì? Khi đó lão Âu đưa chúng ta đi đến Tự Miếu, kết quả người cậu ta quỳ lạy đầu tiên chính là Tống Tử Quan Âm!" Viên Kỳ Chí bĩu môi nói.
Vài người càng nói càng hưng phấn, càng bới ra càng các chuyện xưa cũ. Quả thực tất cả đều bới ra đến chỗ sâu linh hồn của Âu Văn Phú! Anh hiện tại thực hận không thể có một người nào đó đến đánh cho anh bị bất tỉnh đi! Như vậy cũng còn tốt so với việc ngồi ở đây mà nghe lũ bạn xấu kia của mình, kể lại chút chuyện xấu của bản thân anh lúc tuổi còn trẻ tới thống khoái như vậy! Vũ Thiên thấy vẻ mặt bi phẫn của Âu Văn Phú, liền ý bảo Viên Kỳ Chí buông anh ra. Vũ Thiên có chút buồn cười hỏi: "Khai thật không? Hay là không chịu khai?"
Âu Văn Phú thống khổ khóc thảm một tiếng, " Khai thật! Khai thật toàn bộ các chuyện!"
Sau khi Âu Văn Phú nghe thấy bọn họ nhớ lại những chuyện xấu của mình, thì anh mới phát hiện ra, hóa ra cuộc sống của mình chính là một chuỗi những vở bi hài kịch, mà lại là thuộc loại đen tối mới khổ. Mỗi một chuyện được nói ra, cũng làm cho anh sắp hỏng mất! Âu Văn Phú thực hận không thể đào một cái hố rồi sau đó chôn sống chính bản thân mình xuống đó. Mà trái ngược với chuyện của anh và Xuân Nguyệt, thì có thể nói, những chuyện này thật đúng là gặp sư phụ rồi! Dù sao Xuân Nguyệt chỉ đơn độc có một mình mình, nhưng là bọn anh có thể nói là một đội! Chính anh nghe thấy mà đều cảm thấy xấu hổ không thôi!
Âu Văn Phú bi bi thiết thiết tường thuật lại hoàn chỉnh sự tình từ đầu đến cuối một lần. Làm cho mấy người kia cười đền mức kém chút nữa liền lăn lộn ra ở trên mặt đất. Mấy người bọn họ có thế nào cũng không thể nghĩ ra được, đường đường là Nhị thiếu gia của nhà họ Âu lại bị người ta "Chơi " như vậy, lại còn bị bao nuôi nữa chứ ! Tin tức này thật sự là quá mức kinh khủng rồi, đáng giá tiếp theo non nửa năm tới đây, chỉ cần bọn họ nhớ tới việc này thì sẽ cười không ngừng. Âu Văn Phú thật là khóc không ra nước mắt rồi. Bình thường là một người suất khí tuấn dật như anh, nhưng thật ra lại có một đoạn thời gian qua lại không chịu nổi như vậy. Người khác có thể không biết, nhưng mà lũ bạn hại người này của anh cho tới bây giờ đều đã nghe được rõ ràng chuyện của anh rồi. Âu Văn Phú thật muốn chết! Mấy người kia nghe cũng đã nghe đủ rồi, cười cũng đã cười đủ rồi, liền ào ào nói cáo từ đối với anh. Trước khi đi Hứa Liêm còn nháy mắt ra hiệu nói cho anh biết, cần phải hạ cho Kim chủ của anh cho thật tốt, nhưng đừng có đắc tội đối với người ta.
Âu Văn Phú tức giận đến vẻ mặt xanh xao, nhưng mà cũng là không thể không nề hà. Tự bản thân bím tóc còn bị nắm ở trong tay người ta, anh chính là có lòng muốn phản kháng cũng không có sức lực!
Thời điểm Xuân Nguyệt nhìn đến Âu Văn Phú liền nhìn thấy anh vẻ mặt đậy sự phẫn nộ, rầu rĩ không vui, một mình buồn bực ngồi đó uống rượu. Cô vừa xử lý xong một số chuyện, vốn là muốn ra nhìn xem Âu Văn Phú có phải là đã đi trước rồi không, nhưng cũng không ngờ là anh vẫn còn ở lại, hơn nữa rất rõ ràng là ở lại để chờ cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]