Ánh mắt của Hứa Liêm mới thực là ngoan độc. Anh là người đầu tiên phát hiện ra, Xuân Nguyệt trang dưới lớp trang điểm đậm kia, là một gương mặt thanh thuần đến cực điểm. Anh dùng hai tay bưng mặt, cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ của bản thân, nói vẻ rất dễ thương: "Mỹ nữ, có thời gian tôi mời em uống cà phê hóng gió nhé! Xe của tôi cũng không tệ đâu!"
Xuân Nguyệt đối với người đàn ông trẻ tuổi nhìn trong sáng với tuấn dật này, thật sự có cảm tình. Cô không khỏi vươn tay cười nói: "Xin chào, tôi lên là Xuân Nguyệt."
Hứa Liêm vừa thấy mỹ nữ tỏ vẻ có hảo cảm với bản thân mình, vội vươn tay ra muốn nắm giữ lấy bàn tay mềm của Xuân Nguyệt. Nhưng mà ngay thời điểm tay của Hứa Liêm sắp chạm vào tay của Xuân Nguyệt, thì Âu Văn Phú một phát anh ấn ở lại trên ghế so pha.
Vũ Thiên híp mắt nhìn Âu Văn Phú nói: "Đừng có bắt nạt Hứa Liêm như thế chứ!"
Âu Văn Phú lúc này muốn xù lông. Thế này mà bảo là anh bắt nạt Hứa Liêm hay sao? Cái này rõ ràng chính là Hứa Liêm đang bắt nạt anh đấy chứ? ! Hơn nữa anh rõ ràng phát hiện ra, Vũ Thiên này tuyệt đối chính là một người đàn ông bụng dạ xấu xa, nghĩ muốn chế giễu anh!
Hứa Liêm tránh thoát ra khỏi từ trong tay Âu Văn Phú, bộ dạng lã chã chực khóc, bổ nhào vào trong lòng Viên Kỳ Chí khóc lóc, kể lể: "Anh ấy chính là cảm thấy tôi dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/2437145/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.