Chương trước
Chương sau
Vũ Thiên ngẩng đầu ngước nhìn lên trần nhà. Hiện tại anh rốt cục đã hiểu câu nói kia của nhạc phụ đại nhân của mình rồi. Thì ra, khi cô vợ nhỏ của anh tức giận lên, đúng là hậu quả thật sự rất nghiêm trọng. Anh thật sự rất muốn đi ngủ, nhưng mà động tác của Mục Vũ Phi lại mang đến cho anh một cảm giác bị hành hạ, khiến cho anh không có cách nào đi vào giấc ngủ được! Tình trạng lúc này của anh nửa tỉnh nửa mê xen lẫn trong khi buồn ngủ thế này, phải nói là cực kỳ thống khổ.

Mục Vũ Phi hôn lên cổ hầu kết của Vũ Thiên, nói vẻ bất mãn: "Cảm phiền mời ngài hãy chuyên nghiệp một chút!"

Vũ Thiên thất thần hỏi: "Cái gì gọi là chuyên nghiệp?" Thế này vẫn còn chưa được hay sao .

"Ừm… a, chắc là nên rên rỉ một chút đi, "

"Ờ! giường, giường giường, giường giường giường. . ."

Khóe miệng Mục Vũ Phi co giật rồi. Xem ra cách lý giải của Vũ Thiên đối với ngữ văn Trung Quốc thật sự là đã thâm nhập thật sâu tận trong xương tủy, rồi! Cho nên anh đã trình bày hàm nghĩa cái từ "rên rỉ" này cực kỳ là sâu sắc! Mục Vũ Phi quyết định không để ý tới Vũ Thiên nữa. Mãi cho đến khi trên mặt của anh lộ rõ vẻ chơi đùa rất là khoan khoái.

Ánh mắt của Vũ Thiên đã chậm rãi ngắm nhìn. So với lúc trước, cảm giác của anh cũng đã tỉnh táo ra được vài phần. Vũ Thiên thử hoạt động cổ tay của mình một chút, nhưng mà Mục Vũ Phi đã buộc cực kỳ chắc chắn rồi. Nếu anh không dùng sức thì căn bản là sẽ không thể nào tránh thoát được ra ngoài.

Vũ Thiên thở dài, có chút đau đầu hỏi: "Cũng đã hơn một tiếng rồi, em không thấy phiền toái, mệt mỏi hay sao?"

"Không thấy phiền toái, mệt mỏi gì hết, từ từ thế này sẽ thật tiết kiệm sức lực."

Vũ Thiên hít một hơi thật sâu, cố bình phục lại một chút lửa giận trong lồng ngực một chút, nghiêm mặt, âm trầm nói: "Tay của anh đã tê rần lên rồi."

Mục Vũ Phi cẩn thận nhìn lại tay đang bị trói chặt của Vũ Thiên. Quả nhiên đã thấy hiện ra từng vết từng vết trầy vì bị siết chặt. Mục Vũ Phi vội vã tháo chiếc caravat đang trói chặt trên hai tay của Vũ Thiên ra. Vũ Thiên cử động cổ tay một chút, sau đó mạnh mẽ xoay người áp lên trên thân mình của Mục Vũ Phi. Hai tay anh chống tại Mục Vũ Phi bên cạnh người cười lạnh nói: "Em thật độc ác, dám hạ thuốc đối với anh như vậy! Đã thế lại còn để cho anh phải mất tới hơn một giờ mới từ từ để khôi phục lại được sức lực!"

Mục Vũ Phi nghiêng thân mình đi, không thèm nhìn tới Vũ Thiên, nói vẻ đầy uất ức: "Anh dám kiện cáo chuyện của em làm đối với anh, hại em thê thảm như vậy."

Vũ Thiên thở dài kéo chiếc chăn trùm lên trên thân thể của hai người bọn họ. Anh ôm chặt lấy Mục Vũ Phi cười khổ mà nói: "Nhưng mà chuyện em đã làm hại anh, so ra anh còn thê thảm hơn."

"Nhưng mà anh là đàn ông!" Mục Vũ Phi bĩu môi nhéo lên cánh tay rắn chắc của Vũ Thiên, lại chỉ làm cho cái tay đã nhéo kia của mình bị đau.

Vũ Thiên cười ra tiếng! Cô vợ nhỏ của mình vì sao liền không chịu nói lý lẽ như vậy kia chứ? Rõ ràng là cô đã sai trước, thế nhưng bây giờ khi tiến hành phân chia nam nữ, thì lại đổ hoàn toàn trách nhiệm xuống ở trên đầu anh như vậy! Thật sự là không có luân thường đạo lý nào hết như vậy chứ! Bất quá cô con dâu của nhà mình cũng đã chịu đựng được rồi, xem ra có tức giận cũng không làm được.

"Được rồi, được rồi, là anh đã sai lầm rồi, em đừng có tức giận nữa được không?" Vũ Thiên hôn nhẹ lên cái trán của Mục Vũ Phi nói như trấn an.

Mục Vũ Phi hít hít cái mũi, nằm ru rú ở trong lòng của Vũ Thiên. Kỳ thực cô cũng đã mệt muốn chết đi mất rồi! Giằng co hơn một giờ như vậy, thể lực của cô cũng đã không còn theo kịp nữa. Nằm ở trong lòng Vũ Thiên, không bao lấu sau, liền lập tức ngủ thiếp đi. Vũ Thiên buồn khổ nhìn tiểu huynh đệ của mình hiện tại vẫn còn đang kêu gọi yêu cầu phải được giải phóng. Vũ Thiên bất đắc dĩ tắt chiếc đèn ở đầu giường, ôm Mục Vũ Phi sau đó liền ngủ thật say.

★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆ Màn kịch nhỏ: Khi mẹ chồng gặp "Con dâu "

Khi Mục Vũ Phi xử lý xong mọi sự vụ của gia tộc, thì Vũ Thiên chỉnh tề ngồi ở trên ghế so pha để xem báo chí, trước mặt anh bày biện chiếc điện thoại di động của cô.

"Thật là mệt!" Mục Vũ Phi bổ nhào vào trên lưng Vũ Thiên nói vẻ đầy ai oán.

Vũ Thiên kéo mở tay của Mục Vũ Phi ra, để cho cô ngồi ở bên cạnh người của mình, thật nghiêm túc nói: "Vừa rồi Bối Bối đã gửi cho em tin nhắn, nói rằng, nó đã tìm được bạn tâm tình của nó rồi."

Mục Vũ Phi vừa nghe thấy liền thật là kích động. Vũ Ngôn trước đây vài năm cũng đã cưới một cô gái nhà giàu nhưng có tính tình dịu dàng. Còn Bảo Bảo cũng đã kết hôn với con gái lớn của Xuân Nguyệt. Cũng chỉ còn lại có Bối Bối là vẫn còn độc thân, chưa giải quyết được vấn đề hôn nhân của mình. Bọn họ phiền muộn cũng đã nhiều năm rồi. Mỗi khi nghe nói Bối Bối và một người đàn ông nào đó kết bạn xuất hành tim lập tức đập cực kỳ nhanh. Thực chỉ sợ Bối Bối bị người ta bẻ cong đi mất rồi. Cho nên giờ phút này khi nghe được tin Bối Bối có bạn gái. tâm tình của Mục Vũ Phi cảm thấy vui sướng không biết bao nhiêu mà kể!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.