Mục Vũ Phi buồn bực, cô thu xếp cho bọn nhỏ đi ngủ, rồi sau đó liền lục cục lục cục chạy lên lầu.
Vũ Thiên tắm rửa xong liền nằm ở trên giường. Anh cảm giác có chút uể oải mệt mỏi, thật muốn đi ngủ. Ngay đúng thời điểm anh vừa muốn ngủ thiếp đi, thì Mục Vũ Phi đạp cửa ra đi đến Tiếp sau đó cô lại hung hăng đạp một cái, đóng cửa lại, vừa đi tới giường vừa cởi áo. Chờ đến khi Mục Vũ Phi đi đến bên giường rồi, thì cô đã cởi sạch trơn mọi thứ trên người ra, ánh mắt nhìn Vũ Thiên mang vẻ gì đó không hay.
Vũ Thiên buồn ngủ, cố gắng chống đỡ ngồi dậy nhìn Mục Vũ Phi, rồi sau đó lại liền ngã trở về trên giường. Anh nói vẻ đã không còn chút sức lực nào: "Anh mệt mỏi, hôm nay liền coi như chấm dứt ở đây thôi!"
Mục Vũ Phi mở tủ đầu giường ra, cầm lấy chiếc caravat ở bên trong, đè nặng lên thân mình Vũ Thiên, sau đó trói cổ tay anh lại ở đầu giường. Vũ Thiên theo bản năng liền giãy dụa, thế nhưng mà thân thể anh lại giống như không nghe anh sai khiến vậy, đến nửa phần khí lực cũng đều không dùng được!
"Mục Vũ Phi, em vậy mà lại đã hạ thuốc đối với anh phải không, hả?" Vũ Thiên nghiến răng nghiến lợi quát.
Mục Vũ Phi lạnh lùng nhìn lại anh, cười tà tà, nói: "Chẳng qua chỉ là một chút thuốc ngủ ấy mà, để cho anh có thể nghỉ ngơi được thật tốt thôi."
Dứt lời cô liền đưa tay lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/2437112/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.