Có thể là do Đoan Mộc quá mệt mỏi, cho nên đã làm cho thân thể ngày càng sa sút đi. Thế nhưng mà ở bên cạnh anh lại cũng không có nhân tài nào có thể dùng được. Mà người cha của anh hiện giờ đã lớn tuổi rồi, có rất nhiều chuyện cũng đã lực bất tòng tâm. Mục Vũ Phi khoanh hai tay lại nhìn Đoan Mộc, trong ánh mắt đều là sự khinh bỉ. Đoan Mộc xấu hổ rồi! Chuyện này nếu như từ trong ánh mắt của người khác truyền lại loại tin tức này, anh ngược lại, sẽ có thể thản nhiên đối mặt. Bất quá nếu như theo thần thái của Mục Vũ Phi đang biểu hiện ra ngoài kia, Đoan Mộc thật muốn đào một cái hang để chui vào rồi.
"Có thể để cho hai chúng tôi một mình ở lại đây một lúc được hay không?" Mục Vũ Phi quay đầu lại nhìn nhìn Vũ Thiên cùng cha của Đoan Mộc hỏi.
Ánh mắt của Vũ Thiên nhíu lại, ánh mắt nhìn Đoan Mộc cũng trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều. Đoan Mộc xấu hổ rồi. Bà xã của Vũ Thiên muốn nói chuyện với anh, điều này cũng muốn trách tội cho Đoan Mộc anh hay sao? Đoan Mộc cảm thấy Vũ Thiên có ý tứ là muốn thật hủy diệt anh một cách nhân đạo. Việc này thật sự là rất đáng xấu hổ rồi !
Vũ Thiên đỡ cha của Đoan Mộc chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh. Khi anh đóng cửa lại một cái, Mục Vũ Phi lập tức mạnh mẽ túm lấy cổ áo của Đoan Mộc, đồng thời nhe răng cười tiến sát đến gần anh ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/2437058/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.