Chương trước
Chương sau
 Không thể không nói Mục Vũ Phi rất có tiềm chất tra tấn người trong nhà. Thời điểm tâm tình của cô tốt hoặc là không tốt, cô đều ép buộc lợi hại. Mọi người trong nhà không có người nào chưa từng gặp phải độc thủ của cô. Vũ Ngôn rất hiểu biết chuyện này nên nói chuyện thuận theo tâm tình của Mục Vũ Phi. Thế nhưng mà hai bảo bối thì lại không giống với lúc trước, dùng lời nói của mẹ Vũ mà nói, hai đứa nhỏ này giống Vũ Thiên hồi nhỏ như đúc vậy, cho bọn trẻ một cái cọc, bọn chúng cũng dám chọc phá trời!

Vũ Thiên thấy bọn nhỏ giống như nghé con mới đẻ không sợ hổ, tuổi còn trẻ mà nội tâm phải rơi lệ không biết bao nhiêu lần. Bọn trẻ cũng như anh bị dạy dỗ thành con mèo biết thu hồi móng vuốt, hơn nữa chỉ nghe lệnh Mục Vũ Phi, nửa phần cũng không dám ngỗ nghịch đối với cô!

Vũ Ngôn nhinfnhai đứa em trei của mình cũng sầu lo. Cậu bé sờ đầu của bọn chúng khuyên nhủ: "Hai em mau lớn lên nhanh một chút đi, lớn lên thì mới biết được, kỳ thực mẹ mới là trời! Trời sập xuống thì chúng ta đều bị đập cho mặt mũi bầm dập!"



Lời này chẳng phải là khen ngợi Mục Vũ Phi, nhưng mà cô vẫn nở nụ cười vẻ đắc ý. Nắm giữ mấy cha con Vũ Thiên ở trong lòng bàn tay như vậy, Mục Vũ Phi cảm thấy thật sự rất có cảm giác thành tựu!

Hành trình mới đi được một nửa Mục Vũ Phi liền phát hiện ra vẻ mặt của Vũ Thiên có chút tái nhợt. Cô liền đề nghị với các con, vẫn là nên trở về trước thì hơn. Khi trở về cả nhà sẽ bọn họ đi dọc theo bờ biển, hưởng một chút gió biển thổi. Bọn nhỏ tuy rằng nghịch ngợm, nhưng là cũng thập phần hiểu chuyện, không hề tùy hứng giống như những đứa trẻ khác, mà cực kỳ biết nghe lời, thuận theo liền đi xuống núi.

Vũ Thiên không thích đi xe thuê, bởi vì lái xe của nhà mình sẽ có cảm giác an toàn. Hơn nữa anh mang theo người thân trong nhà đi ra ngoài du lịch như vậy, không thể không lo lắng cho mọi người. Cho nên anh đặc biệt mang chiếc xe ô tô Rolls-Royce đi để chở. Thời điểm xuống dưới chân núi Mục Vũ Phi còn gặp mấy cô gái trẻ tuổi gặp ở Quan Bộc Đình lúc trước. Các cô nhìn thấy Vũ Thiên sắc mặt đều có chút không vui, tựa như là vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện nói năng lỗ mãng đối với anh. Một cô gái trẻ trong số đó còn chỉ vào chiếc xe Rolls-Royce của Vũ Thiên, nói với mấy cô gái khác rằng, nói đã từng có người lái loại này xe này muốn theo đuổi cô ta, nhưng mà cô ta không muốn.

Mục Vũ Phi cười không kịp thở, đây không phải là buộc Vũ Thiên đổi xe hay sao? Vũ Thiên cũng không để ý tới các cô gái kia. Trong ánh mắt khiếp sợ của các cô, thản nhiên mở cửa xe để cho bọn nhỏ lên xe, rồi sau đó liếc mắt lườm mấy cô gái kia một cái tỏ ý các cô thiếu lịch sự, tiếp theo liền lái xe đi mất.



"Chúng ta mua một chiếc xe QQ đi, loại xe này tương đối là ít nổi danh, anh có lái xe này đi đâu cũng sẽ không bị người khác nhìn mơ ước." Mục Vũ Phi nói vẻ trêu chọc.

Vũ Thiên liếc mắt nhìn Mục Vũ Phi một cái sau đó lại chuyên tâm lái xe. Cái chủ ý ngu ngốc này vậy mà Mục Vũ Phi cũng thật sự nghĩ ra được. Nếu như anh mà lái chiếc xe QQ, vậy không phải là bị người ta chê cười chết à. Điện thoại di động của Mục Vũ Phi là Vũ Thiên cầm giúp cho cô. Đúng lúc này chuông điện thoại di động vang lên, Vũ Thiên chính là nhìn thoáng qua, liền giao lại cho Mục Vũ Phi.

Cuộc gọi đến là một dãy số xa lạ, biểu hiện theo đó là có một tin nhắn được gửi tới. Mục Vũ Phi vừa mới mở ra thì liền nhìn thấy, một rừng hoa Anh Đào rực rỡ, Cố Tiểu Khê mặc váy tuyết trắng đứng dưới ở tàng cây cười tươi tắn, mà sau lưng cô là Lương Ngọc Tường đang ôm lấy eo thân của Cố Tiểu Khê, vẻ mặt tàn nhẫn và lãnh khốc kia lại đang nhìn cô vẻ đầy yêu thương và cưng chiều.

Tin nhắn ảnh còn gửi kèm theo vào một câu nói: "Phi Phi, em rất hạnh phúc, còn chị thế nào?"

Mục Vũ Phi nghĩ nghĩ, liền đưa camera của điện thoại di động nhắm ngay vào chỗ ngồi của bọn nhỏ ở phía sau, bảo với bọn trẻ làm vài cái động tác soái khí. Bọn nhỏ rất có ý muốn biểu hiện, lập tức bắt đầu làm tư thế vẻ lạnh lùng, trên khóe miệng còn treo một ý cười tà tứ như có như không. Khóe miệng Mục Vũ Phi giật giật, các con trai của cô thật sự là có chút theo hướng của Vũ Thiên!

Ở bên dưới tấm ảnh Mục Vũ Phi cũng gửi kèm theo một câu nói: "Nói cho cha của mấy đứa trẻ, chị và bọn nhỏ đều tốt lắm!"

Tấm ảnh được gửi đi, rồi sau đó Mục Vũ Phi lập tức tắt máy điện thoại. Cô có thể nghĩ đến được, nếu như Lương Ngọc Tường mà nhìn thấy tin nhắn cô gửi đến như vậy, nhất định sẽ nổi giận, hơn nữa sẽ còn bắt Cố Tiểu Khê tuyệt giao cùng với cô. Thế nhưng mà Mục Vũ Phi không thể không thừa nhận, hiện tại cô đang thật sự rất cao hứng. Trước kia cô cho rằng Cố Tiểu Khê không còn sống ở nhân thế nữa, sau này Cố Tiểu Khê lại lẻ loi hiu quạnh sống một mình như vậy… Thế nhưng mà có thể nói, các cô đều đã trải qua cuộc sống có chút cực kỳ tương tự như nhau. Bất quá cuối cùng các cô đều đã được hạnh phúc, đều có thể được ở bên người mà mình yêu mến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.