Thời điểm Vũ Thiên nhìn thấy một đám chiến hữu gặp rủi ro bị nhốt ở trong lồng, thì mặt anh giống như bị phủ một lớp nước sơn đen như mực. Bọn họ bị thất bại trong trận chiến này, chính là do đám phụ nữ kia đã sử dụng một số những thủ đoạn nhỏ vô lương tâm, nên đã khiến cho bọn họ bại trận. Thân làm một người đàn ông, tôn nghiêm của bọn họ đã bị đả kích cực kỳ triệt để rồi!
Viên Kỳ Chí ngược lại, lại không có quá nhiều cảm khái gì. Dù sao anh cũng bị "bỏ mình" sớm, cũng không bị các phụ nữ kia làm cho mất mặt. Thế nhưng mà Âu Văn Phú và Lục tử thì tương đối bi ai thống khổ rồi. Bọn họ luôn luôn tự khoe là mũi nhọn trong bộ đội, cũng là người có tài trí hơn người! Thế nhưng mà, hiện tại bộ dáng bọn họ nếu như bị người ngoài biết được, về đến nhà thể diện của bọn họ coi như là đã bị hủy đi triệt để rồi!
Vũ Thiên ngồi ở trước chiếc lồng sắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn mấy chiến hữu của mình, nghiến răng hỏi: "Như thế nào, các huynh đệ hiện tại có cảm tưởng gì không vậy?"
Âu Văn Phú giấu mặt trốn sau lưng Lục tử, kêu rên nói: "Hiện tại tôi chỉ muốn chết thôi!"
Lục tử không nhìn lên cái khóa của chiếc lồng, một cước đá văng vào cái cửa lồng sắt, nắm chặt nắm tay lại nhìn theo phương hướng rời đi của các bà xã, nói đầy vẻ oán hận: "Đám phụ nữ này nếu ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/2437041/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.