Mục Vũ Phi luôn luôn nhớ mãi không quên giấc mộng đã diễn ra trong buổi chiều. Cô dừng lại một chút, có chút bi thảm, hỏi lại Vũ Thiên vẻ dò hỏi: "Chồng à, nếu như anh có cơ hội trở lại quá khứ, anh có tới tìm em hay không?"
Vũ Thiên nhíu mày, "Vì sao không phải là em đến tìm anh nhỉ?"
Đối xử với đứa nhỏ thì phải có tính nhẫn nại! Mục Vũ Phi thôi miên bản thân, cố đè nén lửa giận trong lòng, nói như hướng dẫn từng bước: "Nếu như anh nhớ được em, còn em lại không nhớ rõ được anh? Anh có tới tìm em hay không?"
Mục Vũ Phi âm thầm thổ một búng máu, tức giận nói: "Thôi anh mau chóng lăn xa ra, cút đi cho khuất mắt! Anh cứ việc lăn đến cái chỗ mát mẻ kia đi!"
Vũ Thiên xoa xoa cái cằm, suy tư một chút, nói: "Nếu như có thể trở lại quá khứ, anh nhất định sẽ phải làm chuyện gì đó náo động đến long trời lở đất, nhất định sẽ không để bị trong nhà trói buộc lại. Bất quá khi đó đi tìm em liền thuộc loại yêu đương với trẻ con rồi! Không được không được…, vẫn là chờ em lớn lên anh sẽ lại đi tìm em thôi!"
Mục Vũ Phi vỗ vỗ lên cái trán, cảm giác mình sắp choáng váng. Cô vẫn còn rất cảm tính mà nghĩ rằng, nếu như mình trở lại quá khứ, khẳng định chuyện thứ nhất chính là phải tìm được Vũ Thiên, rồi sau ở bên cạnh anh để chăm sóc cho anh thật tốt, sẽ không đi bất cứ nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/2437040/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.