Vũ Thiên vẫn chưa nghĩ đến chuyện hai ông già không có việc gì, liền dùng súng để so tài với đối phương, cho nên anh quyết đoán quỳ xuống. Vũ Thiên nói vẻ rất khiêm nhường: "Ông nội vẫn là thôi đi, tài đánh cờ của ông nội nhà cháu không có được tốt như ngài đâu ạ, ngài vẫn là đừng ngược đãi ông nội nhà cháu như vậy!"
Ông cụ Mục nở nụ cười vẻ đắc ý. Kỳ thực mọi chuyện cũng chỉ là rất đơn giản. Vũ Thiên dám coi thường ông ư, vậy ông liền đi ức hiếp ông nội của Vũ Thiên, để xem thằng nhóc này còn có không khóc được nữa hay không? Ông cụ Mục chính là đã chọc trúng vào mạch môn của Vũ Thiên, có như vậy thì mới chiếm được thế thượng phong. Vũ Thiên ở nhà họ Mục đã vài năm nay chính là đã từng có kinh nghiệm đấu trí đấu dũng cùng với bọn họ rồi. Tuy rằng anh cũng không phải đấu không lại được ông cụ Mục, nhưng mà vẫn phải ứng với câu nói kia, con rể tốt à phải làm người có đầu có đuôi, nếu không sân sau nhà bạn chắc bốc hỏa vì vài câu nói của nhà mẹ đẻ đấy!!!
Hai bảo bối làm sao có thể biết được những điều này, cho nên liền chìa tay ra đòi ba ba ôm lấy mình, sau đó đưa bọn chúng đi ra ngoài để đắp người tuyết. Vũ Thiên mượn cơ hội này liền rời đi khỏi bàn mạt chược, giao vị trí này lại cho mẹ Mục. Mục Vũ Phi thấy ba cha còn bọn họ muốn đi ra ngoài, vội cầm lấy quần áo chạy theo ba cha con nghiêm khắc trùm lên người bọn họ. Bối Bối tức giận gân cổ kêu lên: "Mẹ, con không phải là quả bóng, nhưng mà mẹ lại bắt con mặc thành quả bóng thế này à!"
Người làm mẹ đương nhiên là phải dè dặt cẩn trọng, hận không thể móc hết tim ra cho bọn nhỏ! Đây là đạo lý mà sau khi Mục Vũ Phi làm mẹ mới hiểu được. Cô hoàn toàn không để ý tới câu nói vẻ oán giận của con trai, cầm khăn quàng cổ liền vây kín xung quanh cả miệng của Bối Bối. Bối Bối còn nhỏ, cũng không hiểu được hàm nghĩa của những việc mà Mục Vũ Phi đã làm, chính là lôi kéo ống quần của Vũ Thiên vẻ cực kỳ tủi thân, một bộ dạng của cậu nhóc đáng thương giống như bị coi thường sỉ nhục vậy, để cho Vũ Thiên làm chủ chuyện này cho cu cậu.
Vũ Thiên ngồi xổm người xuống kéo thấp khăn quàng cổ của cu cậu xuống thấp hơn một chút, xoa xoa cái đầu của cu cậu, nói: "Ngoan, nghe lời."
Về việc này Mục Vũ Phi cũng đã từng nói với Vũ Thiên rồi..., có một lần Vũ Thiên bị cảm mạo, Mục Vũ Phi lên lớp đi học một ngày, khi về đến nhà liền phát hiện ra Vũ Thiên đang uể oải ngồi ở trong ghế so pha, thân mình nóng đến dọa người. Mục Vũ Phi cho tới bây giờ cũng chưa từng phát hiện ra khi sinh bệnh Vũ Thiên lại có thể là một người đáng ghét như vậy. Cô muốn đưa Vũ Thiên đi bệnh viện, thì anh lại nhất định không chịu, nói truyền dịch thời gian quá dài, mà thứ anh thấy chán ghét nhất chính là lãng phí thời gian. Rơi vào đường cùng, Mục Vũ Phi chỉ có thể xuống lầu đi mua thuốc hạ sốt và thuốc cảm mạo cho anh uống. Sau khi trở lại cô còn nấu cho Vũ Thiên một nồi cháo thịt nạc trứng bắc thảo. Vũ đại thiếu gia lại thấy mất hứng. Anh nói, cả người anh đều mệt mỏi, hơn nữa cũng không có khẩu vị để ăn uống bất cứ thứ gì. Lúc Vũ Thiên nói chuyện, ánh mắt của anh long lanh như nước, cực kỳ dễ thương, Mục Vũ Phi hận không thể đẩy Vũ Thiên ngã bổ nhào xuống giường, sau đó vừa làm nhục anh vừa lật người lại, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn lại! Cô tự mình đút cho Vũ Thiên ăn cháo, miệng còn nói: "Ngoan, nghe lời."
Mục Vũ Phi không có ở trong cuộc sống, nên khi bọn nhỏ không nghe lời Vũ Thiên cũng thường xuyên nói những lời như vậy đối với bọn nhỏ. Khi đó Vũ Thiên mới hiểu được, Mục Vũ Phi nói ra những lời này khi nào tâm tình cảm thấy bất đắc dĩ. Thế nhưng mà sau khi nói xong câu nói đó, nội tâm liền như mềm nhũn ra. Bọn nhỏ đối những lời nói thế này đã tạo thành phản xạ có điều kiện, nghe thấy Vũ Thiên nói như vậy, bọn chúng liền không còn nói câu oán hận nào nữa, ngoan ngoãn tùy ý để cho Mục Vũ Phi võ trang toàn bộ cho cả hai anh em.
Vũ Thiên vò rối mái tóc của Mục Vũ Phi, cười nói: "Ừm, em chính là lời phù chú đối với ba cha con nhà anh đấy!
★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆
Mục Vũ Phi nghĩ muốn thừa dịp qua năm mới sẽ mang bọn nhỏ đi du lịch. Lựa chọn đầu tiên của cô chính là Hải Nam. Vũ Thiên đã từng hỏi cô vì sao cứ phải muốn đi đến Hải Nam nhiều người như vậy, không phải là còn có rất nhiều nơi có cảnh đẹp để đi du lịch đó sao? Mục Vũ Phi nói vốn dĩ cô muốn đi Tây Tạng, nhưng mà hiện tại ở nơi nầy có vẻ rất nguy hiểm. Tiếp sau đó cô lại muốn đi Cửu Trại Câu, nhưng khi nhìn trên hình ảnh đầm nước có vẻ rất sâu, rất có khả năng bị rơi vào đi liền không thể đi du lịch đến đó được rồi. . .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]