Đợi đến thời điểm Vũ Thiên đi đến cửa phòng ngủ, Mục Vũ Phi mới miễn cưỡng hỏi: "Anh cảm thấy là em nên nhảy từ lầu hai xuống tốt hơn? Hay là bây giờ mang theo bọn nhỏ đêm nay đi ra đường, ăn ngủ nơi đầu đường trong gió lạnh tốt hơn đây?"
Vũ Thiên đột nhiên quay trở lại, nhìn Mục Vũ Phi đến mức cái trán đều nổi lên gân xanh dữ dội. Người phụ nữ này dám uy hiếp anh sao? Quả nhiên là ỷ vào việc anh yêu thích cô cho nên liền lấy cái chết để uy hiếp anh hay sao? !
Mục Vũ Phi xê dịch vào đến giữa giường, vỗ vỗ vào chỗ trống trên giường ngủ, ngoắc ngón tay đối với anh. Vũ Thiên giống như một bức tượng điêu khắc đứng ở nơi đó trừng mắt nhìn Mục Vũ Phi, cũng không thèm chuyển động đến một chút. Mục Vũ Phi thở dài, nói vẻ đầy ưu thương: "Vậy thì em vẫn là mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài ăn ngủ đầu đường thôi. Haiz, không biết trời lạnh như thế này, ba mẹ con em không biết có thể chịu đựng được hay không đây. . ."
Vũ Thiên đen mặt đi đến bên giường, đưa lưng về phía cô nằm xuống. Mục Vũ Phi nhìn thấy bộ dáng quật cường của Vũ Thiên không nhịn được mà lặng lẽ hé nở nụ cười. Cô tắt ngọn đèn đầu giường đi, tiến tới gần Vũ Thiên, từ phía sau lưng ôm lấy hông của anh, thở dài nói vẻ đầy thỏa mãn: "Ở bên cạnh anh vẫn là thấy an tâm nhất."
Cơ bắp trên người Vũ Thiên đều căng thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/2436997/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.