Chương trước
Chương sau
Ba mẹ con đã hai năm không gặp nhau, nên một mực nói chuyện với nhau mãi không hết. Hai cậu bé hưng trí bừng bừng kể lại cho Mục Vũ Phi nghe những biến hóa ở trong nước; kể chuyện chú Lãnh Phong vẫn còn chưa bắt dì Hứa Khiết về nhà, nhưng mà trong bụng dì Hứa Khiết thì đã có tiểu bảo bảo rồi; Dì Doãn Tiểu Nhu và chú Viên Kỳ Chí đã kết hôn với nhau, còn chuẩn bị di cư ra nước ngoài nữa. Chú Âu Văn Phú đã làm cha rồi, chú ấy có một người con gái rất xinh đẹp, chỉ có điều là, con gái của chú Âu Văn Phú luôn thật thích khóc, luôn làm cho ba mẹ của mình bị sứt đầu mẻ trán. . .

Mục Vũ Phi còn chưa nói hết chuyện với bọn trẻ, thì máy bay đã hạ cánh rồi. Thời gian máy bay hạ cánh xuống sân bay thì đã là buổi tối. Bọn nhỏ sau thời gian dài nói chuyện thì đã có vẻ thật mệt mỏi, ngồi ở trên xe taxi liền ngủ thiếp đi luôn. Chờ khi xe đến biệt thự vùng ngoại thành, Mục Vũ Phi bảo với Ảnh tử đưa hai đứa trẻ lên phòng ngủ để nghỉ ngơi, con bản thân mình thì ngồi một mình đến xuất thần ở trên ghế so pha. Hết thảy mọi thứ ở nơi này cũng không có gì thay đổi, bộ dáng vẫn còn nguyên như lúc cô đi vậy, tựa như là tùy thời đều đang chờ cô, người nữ chủ nhân của nó trở về. Bộ quân trang của Vũ Thiên tùy ý đáp ở trên chỗ dựa lưng của ghế so pha. Mục Vũ Phi đưa tay lấy chiếc áo quân trang của anh lại, đặt ở trên đầu gối, mở ra. Trên ngực áo treo đầy các huân chương rực rỡ muôn màu. Mục Vũ Phi ôm chặt lấy quân trang hốc mắt trở nên chua sót. Đây đều là những chiên công mà Vũ Thiên đã dùng mạng của mình để đổi lấy. Mỗi một chiếc huân chương này đều đại biểu cho lúc trên chiến trường anh đã phải đối diện với cái chết. Những huân chương mà Vũ Thiên được tặng nhiều như vậy, đến cùng anh đã có bao nhiêu vất vả?

Ảnh tử dàn xếp cho hai đứa trẻ ngủ ở tại phòng ngủ xong , liền nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, đi tới bên người Mục Vũ Phi. Anh nhìn thấy bộ dáng khổ sở của Mục Vũ Phi cũng không nén nhịn được mà thở dài. Hai người rõ ràng thật sự yêu nhau, vậy mà lại cũng dễ dàng để tâm vào những chuyện vụn vặt như vậy. Hai người này đúng là xứng đôi thực không phải bình thường. Ảnh tử chỉ chỉ lên trên lầu, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia đã trở về nhà từ sáu tiếng trước rồi, hiện tại đang nghỉ ngơi ở trên lầu."

Nói xong, anh dùng lực vỗ một cái lên trên bả vai của Mục Vũ Phi, cau mày nói: "Vài năm nay, thiếu gia đã sống thật sự rất khổ sở. Nếu như ngài đã trở lại rồi, thì cũng đừng đi nữa."

Mục Vũ Phi cả người chấn động, chôn mặt thật sâu ở trong quân trang của Vũ Thiên, dùng sức gật gật đầu.

Đợi đến khi Ảnh tử đi rồi, Mục Vũ Phi mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Cô buông quân trang ra, rón ra rón rén đi lên lầu, nhưng mà thời điểm đi đến ngưỡng cửa phòng ngủ, thì cô lại trở nên sợ sệt rồi. Mục Vũ Phi nhẹ nhàng cho bản thân mình một cái tát, thầm mắng mình một câu “mày đúng là người nhát gan” sau đó liền đẩy cửa vào. Vũ Thiên vẫn duy trì thần kinh cảnh giác cao độ. Khi cánh cửa bị đẩy ra, thì không đến một phút đồng hồ, anh liền bắn người ngồi dậy, cũng bật luôn ngọn đèn ở đầu giường lên. Lúc Vũ Thiên nhìn thấy đó là Mục Vũ Phi, thì đầu tiên là anh ngạc nhiên, sau đó là vui sướng, cuối cùng là nhíu mày. Mục Vũ Phi nhìn vẻ mặt biến hóa không ngừng của Vũ Thiên, không biết được khi anh nhìn thấy cô cảm xúc của anh sẽ là cao hứng, hay là không cao hứng; hay là bắt đầu cao hứng sau đó lại mất hứng. Tóm lại cô bị loại vấn đề này tra tấn đến nóng lòng không thôi. Nhưng mà quay đầu lại thì cô liền suy nghĩ, Mục Vũ Phi cô đã đã trở lại rồi, đã trở về thì việc gì tốt, chuyện gì tốt nên làm thì cô sẽ làm thôi.

Mục Vũ Phi nhìn đến Vũ Thiên thì thần kinh đang căng thẳng, rốt cục cũng được buông lỏng xuống. Sự mỏi mệt buồn ngủ dần dần bò đầy trong lòng cô. Mục Vũ Phi đã mệt mỏi thật sự, mệt đến mức đến ngay cả quần áo đi đường, cô cũng không kịp thay ra nữa, cứ thế liền đi đến trên giường, tìm một cái vị trí thoải mái, nhắm hai mắt lại.

Vũ Thiên áp chế sự xúc động trong nội tâm, cau mày. Cặp môi mỏng mấp máy mãi mới nói ra một câu nói lạnh lùng: "Em không nên trở về."

Mục Vũ Phi xoay đầu lại nhìn anh, ánh mắt hơi hơi mở hé ra một khe nhỏ rồi lại nhắm lại. Vũ Thiên bị bộ dáng bình nứt không sợ bể như vậy của Mục Vũ Phi làm cho trong lòng nổi giận rồi. Anh vén chăn lên, đứng dậy muốn lập tức rời khỏi giường. Mục Vũ Phi vèo một cái, bắt được một góc áo ngủ của Vũ Thiên, ánh mắt cũng không mở to ra, cứ thế nói: "Muốn đuổi em đi thì cũng được, để ngày mai hãy lại đuổi đi, em và hai đứa nhỏ đều rất mệt mỏi rồi. Tiếp sau đó, Mục Vũ Phi mở lòng bàn tay ra. Trên lòng bàn tay của cô có một vết sẹo nhợt nhạt, rất dài. Vũ Thiên biết, vết sẹo này là năm đó do cô đã giằng co cùng với Khang Từ lưu lại. Chính là, không nghĩ tới đến bây giờ cũng vẫn còn có lưu lại dấu vết như vậy. Anh rất muốn ôm Mục Vũ Phi vào trong lòng, nhưng mà anh không thể! Vũ Thiên lạnh lùng hất tay của cô ra, đứng dậy liền muốn rời khỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.