Vũ Thiên khom người xuống, đưa tay kéo bàn tay nhỏ bé của Bối Bối ra, cũng không quay đầu lại, nói: "Đi theo mẹ con đi, hãy sống cho thật tốt vào!"
Vũ Thiên khó khăn bước từng bước một đi về phía trước, không thèm để ý tới bọn nhỏ đang kêu khóc. Mục Vũ Phi nhìn theo bóng lưng thê lương của Vũ Thiên, rốt cục liền quỳ rạp xuống ở trên đất. Thời điểm Vũ Thiên nói không cần đứa nhỏ và cô nữa, trong lòng Mục Vũ Phi đau đớn không sao tả xiết. Rốt cuộc cô đã phát hiện ra, mình lại thực sự yêu Vũ Thiên và hai đứa nhỏ như vậy! Trước kia lúc cô cất bước ra đi, từ trong tiềm thức Mục Vũ Phi biết Vũ Thiên rất yêu mình, anh không phải là không cần cô. Thế nhưng khi anh nói ra những lời như vậy, thì trái tim của cô liền lập tức đều như muốn nứt ra rồi!
Bảo Bảo cũng không thể nào nén nhịn được nữa rồi, cũng òa lên khóc. Cậu bé ôm lấy cánh tay của Mục Vũ Phi, đau khổ cầu khẩn: "Mẹ, mẹ giữ lại ba ba đi, bảo bối muốn ba ba!"
Thân thể nho nhỏ của Bối Bối ngồi sững sờ ở trên đất, khóc hu hu. Bọn chúng dù sao cũng vẫn chỉ là những đứa nhỏ mới được sáu tuổi. Từ năm đó Vũ Thiên đều cẩn thận chăm sóc cho bọn họ, nhưng mà có một ngày ba ba lại nói với chúng rằng, ba ba không cần bọn chúng nữa, thì bọn trẻ tựa như hai đứa trẻ con bị bỏ rơi vậy. Chẳng lẽ bọn họ thực sự chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/2436991/chuong-192-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.