Bảo Bảo, Bối Bối bổ nhào vào trong lòng Vũ Thiên. Bối Bối thì âm trầm, nghiêm mặt nói: "Ba ba, chúng ta về nhà đi."
Bảo Bảo lạnh lùng nhìn thoáng qua Mục Vũ Phi, rồi quay đầu đi, "Mẹ cũng nhận không ra chúng ta, chúng ta còn ở lại đây làm gì nữa?"
Trái tim của Mục Vũ Phi tê rần. Cô che miệng thiếu chút nữa là bật lên tiếng khóc. Cô vậy mà lại không hề nhận ra đứa nhỏ của mình!
Vũ Thiên xoa xoa đầu của bọn trẻ, thở dài một tiếng nói: "Mẹ chính là không nghĩ tới các con lại lớn nhanh như thế, Không phải là các con vẫn luôn luôn rất nhớ mẹ hay sao? Các con còn như vậy thì sẽ làm mẹ khổ sở đó!"
Bảo bối không phải là không hiểu điều này, thế nhưng mà, bọn trẻ lại không muốn để cho Mục Vũ Phi được tiện nghi như vậy. Bản thân là một người mẹ, vậy mà suốt hai năm qua mẹ đều không chịu sống ở bên cạnh con cái. Chuyện này có phải là mẹ đã hơi quá đáng rồi hay không?
Mục Vũ Phi cũng nén nhịn không được nữa, nước mắt cứ thế dọc theo gương mặt liền chảy xuống dưới. Cô thống khổ cúi người bụm mặt, gần như sắp hỏng mất. Mục Vũ Phi thừa nhận cô là một người mẹ ích kỷ, ích kỷ đến mức cũng không chịu cảm nhận đến cảm xúc của bọn nhỏ. Lúc đó cô oán hận hết thảy những người ở bên người mình. Nhưng cô lại chưa từng bao giờ nghĩ đến, bản thân mình bốc đồng lên, bỏ trốn đi để cho bọn nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/2436989/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.