Kha Kha cúi đầu, Lương Dần không nhìn thấy được ánh mắt cô bé, nhưng có thể cảm giác được tâm tình của cô bé không tốt.
Lương Dần chỉ cho rằng cô bé nổi tính trẻ con nên giơ một tay về phía đỉnh đầu cô bé định an ủi, chợt cô bé lại mở miệng nói: "Bởi vì... Dì nhỏ hại chết mẹ..."
"..."
Vì câu nói này của Kha Kha, nụ cười an ủi trên mặt Lương Dần lập tức biến mất.
"Con nói gì?" Lương Dần nhíu mày, giọng nói nghiêm lại.
Kha Kha cắn khóe miệng của mình, không chịu nói.
Lương Dần vốn muốn hỏi Kha Kha thêm vài câu, nhưng lúc này Tào Lan lại ra ngoài tìm Kha Kha, thấy hai người đứng ở cửa thì mỉm cười đi tới: "Không phải nói đi rửa tay sao? Sao lại đứng đây? Kha Kha nhanh đi đi, mẹ con đang sốt ruột chờ ở bên trong kia."
"Cô ta không phải là mẹ cháu!" Kha Kha nghe được bà mình gọi vậy thì phản đối rất cương quyết Tào Lan.
Kha Kha chưa bao giờ nói với Tào Lan như vậy khiến bà ta nhất thời sửng sốt.
Trong ánh mắt Kha Kha đầy lạnh lùng, lao qua bên cạnh bà ta và chạy ra ngoài.
"Đứa trẻ này..." Tào Lan không có cách nào hoàn hồn, bà ta hình như không tìm thấy được hình bóng ngoan ngoãn trên người Kha Kha.
Tào Lan xoay người hỏi Lương Dần: "Con nói gì với nó mà để nó kích động như vậy?"
"..."
Lương Dần lặng im, vẫn không trả lời Tào Lan.
Lương Dần không biết nên trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-hop-dong/3154471/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.