"Nhớ lúc chúng ta cùng quay bộ phim truyền hình đầu tiên, đêm hôm đó sắp quay xong, anh ra khỏi khách sạn thì đụng phải em."
Nguyễn Ca không nói cho Dư Thiệu Lâm biết chuyện mình có ấn tượng sâu sắc nhất, nhưng hắn lại nói cho cô nghe: "Anh ra khỏi cửa khách sạn liền nhìn thấy em, lúc đó em thấy anh cũng giật mình. Một bộ phim quay xong, chúng ta cũng không có nói chuyện gì, nhưng đêm đó vì bất ngờ gặp nhau nên chúng ta cùng đi tản bộ suốt buổi tối, anh vẫn quên không được."
Đêm hôm đó, bọn họ cùng đi dưới bóng cây ngô đồng loang lổ. Buổi tối, khắp nơi trên đường đã bật đèn, tuy bóng cây không có màu sắc rõ ràng như ban ngày, nhưng mang theo một sắc màu ấm áp, làm người ta thấy thoải mái.
Nguyễn Ca để mái tóc dài xõa trên vai, mặt cũng không trang điểm. Trước đêm gặp cô, Dư Thiệu Lâm rất khôn khéo với những nữ diễn viên trong giới giải trí. Nhưng cô đêm đó lại giống như cô em hàng xóm ở gần nhà khi hắn mới mười bốn tuổi, sạch sẽ rạng rỡ, cười lên giống như khiến làn da trắng mĩm cũng chảy ra nước, mềm tới mức làm người ta muốn đặt ở trong lòng.
Đó là một buổi tối rất kỳ diệu, bọn họ cũng không làm gì, thậm chí còn không nắm tay, nhưng chuyện đó vẫn cứ quanh quẩn trong lòng Dư Thiệu Lâm, dù thế nào cũng không quên được.
"Không thể quên được thì có thể làm sao? Lại không liên quan tới tôi." Nguyễn Ca đặc biệt phủ nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-hop-dong/3154395/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.