Sau khi Vạn Tố Y mang thai, mỗi lần tới đây ăn cơm, lúc Dương Thục Nghi tiễn Vạn Tố Y vẫn nói không ngừng. Nhưng mỗi lần Vạn Tố Y nghe thấy cũng không thấy phiền, chỉ coi đó là sự yêu mến. Mỗi lần bà nói, cô đều cố gắng ghi nhớ.
Sau khi Vạn Tố Y ngồi lên xe, trong đầu cô còn hiện lên từng lời căn dặn của bà, khóe miệng vô thức cong lên, tươi cười.
"Đi tặng đồ, kết quả còn cầm về nhiều đồ hơn." Vạn Tố Y không nhịn được quay đầu nhìn cốp sau và nói.
"Nói chung đều là đồ tốt cho em. Chò dù hôm nay không cầm đồ qua, mẹ cũng sẽ cho người đưa mấy thứ này tới nhà thôi." Sợ rằng Dương Thục Nghi vốn không định ăn, còn để dành cho Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y đồng ý với lời Mạnh Kiều Dịch nói. Cô vừa mở miệng muốn nói gì thì trên điện thoại di động lóe sáng. Cô mở ra điện thoại ra. Đó là tin nhắn do Thẩm Nghi San gửi tới. Cô ta không có chuyện gì khác, chẳng qua nhắc nhở cô, thứ hai là lễ cưới của cô ta, bảo cô đừng quên qua đó.
Vạn Tố Y không nhắn lại, nhưng hôm cưới, cô chắc chắn phải qua. Nếu như cô thật sự không đi, vậy coi như hoàn toàn cắt đứt quan hệ với bên kia.
"Thứ hai, anh có rảnh không?" Vạn Tố Y vẫn hỏi ý của Mạnh Kiều Dịch trước.
"Em cần thì tất nhiên phải có rồi." Nếu như Vạn Tố Y không có việc gì, hẳn sẽ không hỏi anh như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-hop-dong/3154287/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.