Edit: ღDuღ
An Cẩn Dật đau lòng cũng chẳng quan tâm Bạch Chỉ Ưu có lừa gạt anh hay không, lập tức dừng bước quay lại.
An Cẩn Dật ngồi xổm bên cạnh Bạch Chỉ Ưu, giọng nói vội vàng và quan tâm hỏi, "Bảo bối, em không sao chứ?"
Bạch Chỉ Ưu giảo hoạt cười cười, dùng lực một chút cả người đều bổ nhào lên người An Cẩn Dật khiến anh ngã xuống đất, cả người nằm ở trên người anh.
An Cẩn Dật sửng sốt, không biết cô bé này đang diễn tuồng gì đây, sao đột nhiên lại ôm ấp yêu thương anh như vậy chứ? Có điều hai tay vẫn gắt gao ôm cô thật chặt, không để cô bị thương.
" y da, em đau quá, anh đừng có lộn xộn mà." Bạch Chỉ Ưu vẫn ở một bên ra sức diễn, sau đó bản thân lén nhích người, nhanh chóng đứng lên, co chân chạy!
"Ha ha. Trúng chiêu rồi!" Bạch Chỉ Ưu chạy đi vẫn không quên quay đầu nhìn về phía An Cẩn Dật cười sáng lạn.
Chẳng qua rất nhanh, Bạch Chỉ Ưu đã biết cái gì gọi là vui quá hóa buồn, cho dù cô có nhanh chân chạy đến điểm cuối, có thể nói là chỉ kém một bước!Rõ ràng! Có một đôi chân thon dài nhanh hơn cô một bước, cho nên! Bạch Chỉ Ưu hoa lệ bại trận! Hơn nữa bị thua vì một bước chân.
Bạch Chỉ Ưu lệ rơi đầy mặt, vô cùng đau đớn!
Nhìn người đàn ông cười đến rất xinh đẹp trước mặt mình, cô hận nghiến răng nghiến lợi.
"Anh, anh không hiểu thương hương tiếc ngọc!" Nhìn xem, đứa nhỏ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-hoang-that-chuyen-sung-tieu-tam-can-mo-ho/1869204/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.