“Tại sao em vốn không quen biết anh, anh lại cho em những thứ mà em đã khát vọng trong mười mấy năm qua.”
“Bởi vì... Anh là kiếp mạng của em, là người hữu duyên của em, cả đời này chúng ta đã định trước phải ở cùng nhau, vĩnh viễn không chia lìa.”
Sau đó An Cẩn Dật dỗ dành rất lâu, cũng trêu chọc rất lâu, Bạch Chỉ Ưu mới ngừng khóc.
Cho nên bọn họ tiếp tục đi đến ngọn núi nhỏ kia.
Khi cách đỉnh núi còn có một đoạn ngắn, Bạch Chỉ Ưu tâm huyết dâng trào, khiêu chiến với An Cẩn Dật, nói: “Hai chúng ta cùng thi xem ai đi tới đỉnh núi đó trước! Được không?”
An Cẩn Dật dùng một ánh mắt kỳ quái đánh giá cô, không xác định hỏi: “Em xác định muốn đấu với anh?”
Bạch Chỉ Ưu kiêu ngạo hất tóc, dùng ngón tay cái quẹt nhẹ chóp mũi của mình một cái, kiên định nói: “Đương nhiên, hơn nữa! Anh không được nhường em!”
“Nếu anh thắng thì có lợi gì?” An Cẩn Dật say đắm mà đánh giá Bạch Chỉ Ưu.
Da mặt của Bạch Chỉ Ưu mỏng, sao có thể chịu được ánh mắt đánh giá của An Cẩn Dật như vậy, tiến lên lấy bàn tay che ánh mắt của anh, “Người thắng có thể yêu cầu người thua làm một chuyện, nhưng là tuyệt đối không được... Làm chuyện trái đạo đức!”
Bạch Chỉ Ưu hiên ngang lẫm liệt nói, chọc cho An Cẩn Dật cười cười.
“Thành giao!” An Cẩn Dật sảng khoái đáp ứng, “Chẳng qua em phải cẩn thận miệng vết thương của mình.”
“Yên tâm, thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-hoang-that-chuyen-sung-tieu-tam-can-mo-ho/1869203/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.