Chương trước
Chương sau
*Lại là một chiếc thông báo phải đọc đây ạ: Chương trước đã được cập nhật thêm 2k chữ đoạn cuối, chin mời mọi ngừi cum bách lại chương trước để đọc phần cuối nhá. Bắt đầu từ đoạn nào có hình 💙 này nha, cám ưn gất nhèooo. Nếu bồ nào không thấy thì có thể xóa truyện khỏi thư viện rồi thêm vào lại xem nhé!

Biệt thự ở Ma Đô rất yên tĩnh, thật sự vô cùng yên tĩnh. Trở lại Danh Thành rồi, Tề Trừng còn chưa tự do tự tại làm cá mắm nhỏ được mấy ngày thì đã giống như bị cuốn lại vào trong biển vậy.

Loại biển này trông thì bình lặng không chút gợn sóng, nhưng phía dưới lại là sóng ngầm mãnh liệt.

Tề Trừng nói suy nghĩ của mình ra cho ông xã nghe, lại chỉ đổi được tiếng cười của anh.

"Gì vậy chứ..." Tề Trừng Trừng không vui: "Ông xã, có phải anh đang cười em trẻ con suy nghĩ nhiều đúng không?"

Trước đây Bạch Tông Ân không muốn thảo luận về những chuyện này với thiếu niên, nhưng bây giờ nếu thiếu niên muốn biết, hoặc là tò mò thì anh sẽ nguyện ý nói tất cả: "Anh đang khen trực giác của Trừng Trừng nhà chúng ta rất chuẩn."

Giống như lần trước nướng thịt, Trừng Trừng đã nhận ra được Tiểu Chấp có chỗ không đúng.

Tề Trừng lập tức không còn không vui nữa, ngược lại còn tự hào nói: "Em vẫn có chút khứu giác theo chiều gió thị trường đó!" Tự mình khen, tự mình kiêu ngạo!

Khoảng thời gian này, thiếu niên một mình lập kế hoạch lên video, cũng nghe cả mấy bài giảng trực tuyến trên mạng, mở miệng ra là "thuật ngữ chuyên nghiệp", lúc cho Phạn Phạn uống sữa còn phải nói một câu "Khách hàng nhỏ của chúng ta hôm nay cảm thấy hương vị thế nào ạ". Bạch Tông Ân thấy cậu như vậy thì cũng hùa theo cổ vũ, anh nói tiếp: "Em có cổ phần của Tưởng thị, đương nhiên sẽ có ở trong đó."

Lợi nhuận năm nay của tập đoàn rất khả quan.

Người đỏ mắt ghen ghét với thiếu niên, so với năm ngoái chỉ có nhiều hơn chứ không có kém. Mà năm nay công ty Tề thị lại còn ầm ĩ đến khó coi, cả năm bên bọn họ đã xảy ra rất nhiều chuyện. Từ trước kia một bước lên địa vị cao quý, đến giờ đây giữ được thể diện thôi cũng đã đủ khổ cực rồi.

Vợ chồng nhà họ Tề trái lại còn muốn tìm Tề Trừng, bọn họ chưa từ bỏ ý định muốn cổ phần của Tưởng thị. Nhưng một khi Tề Bằng sử dụng quan hệ tìm Tề Trừng, là người thì chẳng thấy đâu, mà công ty của ông ta còn liên tiếp xảy ra đủ loại vấn đề, tựa như lời mà Bạch Tông Ân đã từng cảnh cáo vậy.

Cuối cùng đành phải tắt lửa tìm Tề Trừng cứu hỏa, công ty ông ta còn chưa làm lớn mà đã bị ăn sạch sẽ trước rồi.

"Ông xã, em không muốn đến đó nghe mấy bọn họ nói miệng nói một đằng mà lòng một nẻo nữa đâu." Ban đầu Tề Trừng muốn bảo vệ số cổ phần này, cậu nghĩ đây là thứ cuối cùng mà ba đã để lại cho ông xã. Nhưng khi trải qua một năm này, cậu mang thai, sinh ra Phạn Phạn, dường như người cũng đã tiến xa hơn một chút rồi.

Càng không biết tiến thủ.

"Em muốn bán cổ phần đi, muốn cho Phạn Phạn được bình an, em sợ có người cứ tưởng nhớ đến số cổ phần này, trong nhà chúng ta sẽ không được yên mất." Tề Trừng nhỏ giọng nói. Cậu cảm thấy bản thân thật sự không có dã tâm chí lớn gì cả.

Bạch Tông Ân ôm lấy thiếu niên, hờ hững nói: "Cổ phần hiện tại của Tưởng thị từ lâu đã không còn là thứ mà ba để lại khi trước nữa rồi." Lại khẽ hôn thiếu niên: "Em muốn bán cứ bán, anh cũng hi vọng em và Phạn Phạn có thể bình an."

Số cổ phần mà thiếu niên đang có trong tay có thể đảo loạn cả một vũng nước đục, như thế rất tốt. Bạch Tông Ân thầm nghĩ.

Đại hội cổ đông rất nhanh đã được tổ chức, Tề Trừng đi một mình có hơi sợ hãi, thế nên muốn ông xã đi cùng. Vì vậy nên sáng sớm hôm đó, Phạn Phạn nhìn thấy hai người ba của mình mặc quần áo nghiêm chỉnh rồi thay giày, hai mắt nhóc con lập tức trợn tròn, biết được hai ba muốn ra ngoài.

"A a ~ "

Phạn Phạn được dì Trịnh ôm trong lòng, tức giận đến mặt đầy thịt vù vù, tay nhỏ phẫn nộ vỗ vỗ tay của dì Trịnh, dì Trịnh không đau chút nào, chỉ thấy thương Phạn Phạn, cười ha ha dỗ dành nói: "Được rồi được rồi, Phạn Phạn của chúng ta không tức giận nhé, hai ba đi nhanh rồi sẽ về ấy mà."

"A a!" Phạn Phạn lại vỗ hai lần.

Giống hệt như con ngỗng lớn giận dữ vỗ cánh vậy!

Dì Trịnh: "Không giận không giận, tay bị đau mất rồi này, dì thổi nào."

Phạn Phạn bi bô tập nói a a a một trận, như là đang chỉ trích hai ba ra ngoài chơi mà không mang nhóc theo, hết sức tức giận, oan ức nhăn mặt.

Tề Trừng mang giày vào, vừa thấy Nga Tử sắp rơi nước mắt là lập tức chạy tới, ôm mặt của con trai thơm một cái, dỗ dành nói: "Con là đàn ông con trai mà rơi nước mắt hả, buổi trưa là ba về thôi mà."

Ba không dỗ thì thôi, một khi đã dỗ rồi là Phạn Phạn lập tức giống như bị ủy khuất đúng chỗ, oa oa khóc lớn.

Tề Trừng: "..."

Dì Trịnh nói nhóc con biết xem tình huống, thông minh đó, nếu như không dỗ dành thì với cái vẻ nhóc con lanh lợi này của Phạn Phạn, hẳn là khóc cũng sẽ giống như không khóc mà thôi... Là kiểu ba không có ở đây, rơi nước mắt chỉ phí công. Nhưng bây giờ thấy Tiểu Trừng chạy tới rồi, Phạn Phạn của chúng ta ấy hả, lập tức khóc đúng chỗ, khóc đến mức ba nhỏ cũng không nỡ luôn.

"Chao ôi, để ba ôm một chút nào, ba đi một tí rồi về ngay mà."

"Sao hôm nay con lại dính người quá vậy?"

"Phạn Phạn ngoan, ở nhà với anh chó ngốc có được không nào?"

Phạn Phạn vươn cánh tay nhỏ bé đầy thịt lên, vòng lên cổ của ba nhỏ, cứ thế oa oa khóc lớn, nước mắt thì chẳng có bao nhiêu, chỉ gào mỗi cái cổ họng. Tề Trừng nhéo nhéo hai má Phạn Phạn thối: "Không được khóc đâu, khóc nữa là cổ họng con sẽ đau đấy."

"Hức ~" Phạn Phạn không nhịn được mà nấc một cái.

Tề Trừng:...

Bạch Tông Ân cũng đi tới, anh nói: "Đưa Phạn Phạn cho anh. Dì Trịnh chuẩn bị túi của Phạn Phạn đi, dẫn Phạn Phạn đi cùng."



Ngày thường, trong chồng chồng hai người sẽ luôn có một người ở nhà, Phạn Phạn ở cùng dì Trịnh hoặc chú Quyền cũng sẽ không khóc quấy gì cả, thậm chí còn rất vui vẻ nữa là đằng khác. Nhưng hôm nay cả hai ba đều cùng đi ra ngoài mà không dẫn nhóc theo, Phạn Phạn lập tức ngốc luôn.

Nhóc không phải cục cưng bé bỏng của hai ba sao.

Trước đây hai ba ra ngoài đều mang nhóc theo mà!

"Được không á ông xã? Dù sao cũng là mở họp mà..." Tề Trừng từng là người làm công ăn lương nên vẫn rất hiểu quy củ.

Phạn Phạn đến trong lòng ba lớn, hình như biết được hai người muốn dẫn nhóc đi nên nước mắt không rơi nữa, cổ họng cũng không gào lên, ngoan ngoãn đạp đạp hai chân béo ị của mình, tỏ vẻ "Phạn Phạn siêu ngoan", nước mắt lưng tròng nhìn ba.

Sao còn chưa đi vậy ạ?

Bạch Tông Ân bị chọc cho bật cười, véo véo bắp chân của Phạn Phạn, nói: "Dẫn con đi, chờ chút đã." Rồi quay sang nhắc nhở thiếu niên: "Mở họp mà ăn vặt thì cũng không tốt lắm đâu đấy."

Năm, năm ngoái cậu dự họp đã uống nước trái cây.

Tề Trừng nghĩ tới đó thì hừ một tiếng: "Chẳng giống nhau đâu!"

"Nếu như em muốn bán cổ phần thì đừng nói là uống nước trái cây, dù em có ôm Phạn Phạn cắn hạt dưa pha trà đi nữa thì hai người kia đều sẽ khen em cắn hạt dưa thật đẹp mắt mà thôi." Bạch Tông Ân nói.

Tề Trừng Trừng: Có chút xíu động tâm.

Chắc là không có ai gặm hạt dưa ở đại hội cổ đông của Tưởng thị đâu nhỉ?

Dì Trịnh cầm túi em bé tới, bà đã chuẩn bị xong từ sớm rồi, bên trong đều là tã giấy của Phạn Phạn, còn có sữa bột đã được định lượng sẵn, rồi bình sữa, khăn giấy ướt, yếm ăn, bình giữ ấm. Dù sao nó cũng là một cái túi lớn.

Tề Trừng nhận lấy túi, thấy ông xã nhìn mình thì lập tức nói: "Anh ôm Phạn Phạn đi, để em cầm túi cho."

Nga Tử thối còn nặng hơn cái này đó!

Phạn Phạn biết mình được ra ngoài với hai ba, hai chân béo ục cao hứng đá đá ba lớn, cánh tay đung đưa, lộ ra ba cái răng với dì Trịnh và chú Quyền, cả mặt nhỏ đều là vui vẻ không thôi, chẳng có chút gì gọi là dáng vẻ vừa mới khóc xong cả.

Thật đúng là một diễn viên nhí mà.

Lần dừng xe ở trước cửa lớn của Tưởng thị ấy, bây giờ năm nay vẫn là anh bảo vệ kia, biết năm nay có tổ chức đại hội cổ đông. Sư phụ Lý đỗ xe, hạ một nửa cửa kính xe xuống, nói: "Chờ một chút là tôi cho xe đi ngay."

"Không có gì đáng ngại đâu ạ." Bảo vệ nói.

Hắn nhận ra người tài xế này và hình dáng chiếc xe bảo mẫu nọ, trong lòng nghĩ, mấy người có tiền đúng là khiêm tốn thật, nhiều tiền thế mà vẫn không đổi xe.

Cửa xe mở ra, Tề Trừng xuống đầu tiên, sư phụ Lý thì lấy xe đẩy trẻ em từ sau cốp ra.

"Nào, để ba ôm con." Tề Trừng đón lấy Nga Tử.

Phạn Phạn rất thích ra ngoài đi chơi, trước kia là chồng chồng hai người tản bộ đến trung tâm thương mại sau bữa tối, bây giờ là một nhà ba người cùng đi. Bọn họ sẽ đến công viên vào cuối tuần, hoặc là tắm nắng trong tiểu khu. Đây là lần đầu tiên Phạn Phạn đến Tưởng thị, nhóc nằm trong lòng ba nhỏ, vung vung hai tay, trong miệng bi bô mấy tiếng trẻ em không biết đang nói cái gì.

Tề Trừng: "Đúng rồi, Phạn Phạn chưa có đến đây đâu."

"A a ~" Phạn Phạn gật đầu, nói chuyện với ba nhỏ.

Tề Trừng muốn đặt Nga Tử vào xe đẩy trẻ em, nhưng Phạn Phạn lại không vui, vung cánh tay không muốn nằm. Bạch Tông Ân xuống xe, nói: "Để anh ôm..."

"Ôi chao, là Tiểu Tề và Bạch tiên sinh đó à, chúng ta có duyên thật đấy, năm ngoái tình cờ gặp, năm nay cũng chạm mặt."

Ở phía sau có tiếng người nói chuyện, quả nhiên là cậu của Tưởng Chấp - Triệu Trác.

Triệu Trác lại đây, thấy Tề Trừng đang ôm một đứa bé trong lòng thì hơi sửng sốt một chút, sau đó nghĩ đến những gì mình nghe được từ em gái kể, hình như đôi chồng chồng này đã ở Ma Đô hơn nửa năm, không thể không nghĩ đến...

Đàn ông không sinh con được, nhưng vẫn muốn có con nối dòng.

Rất nhanh trên mặt gã đã mang theo nụ cười nhiệt tình: "Tiểu Tề, đây là con của hai người sao? Trai hay gái thế? Ôi chao ôi, hôm nay là lần đầu tiên thấy đấy, nom rắn chắc phết nhỉ!"

"Là con trai ạ, tên là Tề Tích" Tề Trừng vừa nghe thấy người ta khen Nga Tử là lập tức cười tươi rói: "Không phải rắn chắc nặng trịch luôn sao."

Phạn Phạn không biết mình bị bảo là nặng trịch, nhóc tưởng ba khen mình, thế là nhe ba cái răng ra chiêu đãi, cười tươi cứ như em bé cát tường vậy.

"Tên nghe cũng rất hay." Triệu Trác nghĩ thầm, đứa nhỏ này theo họ của Tiểu Tề cơ à, họ Bạch này đúng là điên tình mà, đầu tiên là tặng cổ phần cho Tiểu Tề, bây giờ có con rồi cũng cho con theo họ vợ nữa chứ, chậc.

Tề Trừng ôm không nổi nữa, Nga Tử cứ hễ thấy có người tới là lại muốn vẫy vẫy cánh tay bay nhảy, trông vô cùng có khát vọng biểu diễn, làm cho mọi người khen nhóc, chiếm lấy vị trí Center. Vì vậy nên cậu nhét nhõi con Center này vào lòng ông xã.

"Phạn Phạn ngoan nào." Bạch Tông Ân vuốt ve hai chân đang ầm ĩ của con trai

Cách quần áo xoa lên đều là thịt thịt.

Phạn Phạn nằm trong lòng ba lớn thoáng yên tĩnh một chút.

"Tên ở nhà là Phạn Phạn sao? Ha ha, đứa nhỏ này ngoan ghê, các cậu nuôi tốt thật!" Triệu Trác nói, một mặt là có lòng xã giao, mặt khác là vì gã cũng đã lớn tuổi rồi nên đứa nhỏ ầm ĩ thì thấy rất đáng yêu, hơn nữa đứa bé này, gã khen cũng không phải trái lương tâm.

Đúng là rất xinh xắn, so với đứa cháu trai mới sinh ra của gã thì thật sự đáng yêu hơn rất nhiều.

Mọi người cùng tiến vào bên trong.

Khi trước, Tề Trừng nói muốn bán cổ phần, hỏi ông xã nên bán cho ai, ông xã nói theo ý cậu. Tề Trừng Trừng cảm thấy đây giống như đang thi cuối kỳ vậy, cậu dựa vào khứu giác của một kẻ gần đây đang khởi nghiệp mà đưa ra vài đáp án.

Đầu tiên là loại Triệu Trác đi.

Nguyên nhân là: "Triệu Trác với Tưởng Kỳ Phong có liên kết, đương nhiên là cùng một hội, nếu cho họ Triệu rồi thì còn không phải là tặng cho Tưởng Kỳ Phong sao."

Bán cho nhà họ Chu một ít.

Nguyên nhân là: "Tuy rằng Chu Hiện Dân với ông Chu là chi khác, quan hệ xa, nhưng tốt xấu gì cũng có cùng một tổ tiên, bán cho họ Chu rồi cũng coi như là trả một phần ân tình cho ông Chu."

Với lại bán cho những người khác nữa.

Mà cho ai thì vẫn chưa nghĩ xong. Tề Trừng nói đáp án của mình ra, một vẻ "thầy ơi chấm bài cho em một trăm điểm nha, đáp án của em siêu giỏi, quá trời lựa chọn luôn". Bạch Tông Ân khi ấy liền nở nụ cười, cảm thấy thiếu niên thật đáng yêu, anh hùa theo nói: "Đáp án của Trừng Trừng nhiều thật, đương nhiên là một trăm phần trăm rồi. Anh cho em một câu hỏi phụ, bán cho Triệu Trác cũng được."

Bán cho ai cũng là khuấy đục nước cả thôi. Trái lại quan hệ nhà Triệu Trác rất phức tạp, cổ phần vào tay rồi, nhất thời sẽ không đào ra được nhiều tiền như vậy. Sau khi Triệu Thiến biết được, nhất định sẽ vì tranh cho Tiểu Chấp chen vào một chân mà đương nhiên không đồng ý nhà họ Triệu dâng lại cổ phần cho Tưởng Kỳ Phong.

Triệu Thiến không tin Tưởng Kỳ Phong... Bây giờ ông ta còn không cho Tưởng Chấp vào công ty. Triệu Thiến làm người thận trọng lại đa nghi, dù sao cũng phải chừa đường lui cho con trai.

Tề Trừng vừa nghe đã hiểu ngay khuấy nước đục. Hiện tại cậu đang cười híp cả mắt nói với Triệu Trác: "Chú Triệu, năm nay cháu có Phạn Phạn, cổ phần trong tay bây giờ muốn bán một ít."

Mặc kệ chuyện có con trai thì liên quan gì đến cổ phần.

Triệu Trác nghe xong, đầu tiên là ngây ngẩn cả người. Ngay cả người khéo léo đưa đẩy như gã cũng không giấu được sự kinh ngạc, nghĩ đến số cổ phần mà Tề Trừng có trong tay là lại không thể tin nổi.

Sau khi lấy lại tinh thần, Triệu Trác cũng không có bao nhiêu hưng phấn, ngoài miệng tốt bụng nói: "Tiểu Tề, cậu nghĩ kỹ chưa, đây là cổ phần của Tưởng thị đấy, cậu bỏ được sao?"

Những năm này Tưởng thị phát triển, hiển nhiên là đứng đầu toàn nước, người sáng suốt đều biết giá trị của số cổ phần đó, thật sự có tiền cũng không thể mua được, ấy vậy mà Tề Trừng lại...?



Không phải là có con trai rồi thì càng muốn...

"Cổ phần là ông xã cháu đưa, cháu chỉ là một người dân bình thường mà thôi, thứ trong tay cháu, nếu giá trị càng cao thì cháu sẽ càng sợ hãi. Cháu không muốn con trai xảy ra chuyện gì cả, bình an làm một đứa nhỏ bình thường là được rồi." Tề Trừng thoạt nhìn ngây thơ chẳng hiểu gì: "Chẳng sợ chú Triệu cười chê, nhưng không phải trên ti vi luôn chiếu mấy tin bắt cóc này nọ sao, cháu cứ nghĩ đến là ngủ không ngon được."

Triệu Trác đúng là muốn cười, cũng nhịn không được.

"Cái thằng bé này..." Không nói gì được nữa rồi, bạn nói xem có ngốc không cơ chứ? Đúng là có chút ngốc thật. Đôi chồng chồng này không có tí dã tâm nào, có lẽ là chỉ muốn làm người phú quý an nhàn mà thôi.

Rất tốt, nếu như vì số cố phần này mà ầm ĩ ra cái gì đó thì cũng không hay.

Triệu Trác nóng lòng, lại xác nhận lại một lần nữa?

"Đương nhiên là thật. Cháu lấy chuyện này lừa chú Triệu làm gì." Tề Trừng nói.

Bạch Tông Ân yên lặng ngồi ở một bên, giống như là một gia đình vợ đi làm chồng ở nhà vậy, cái gì anh cũng không hỏi đến, chỉ ngồi trêu Phạn Phạn.

Triệu Trác thế mà lại quên mất một người sống sờ sờ như Bạch Tông Ân thật, nói chuyện cổ phần với Tề Trừng, càng nói càng nóng lòng. Chờ đến khi cửa phòng nghỉ được đẩy ra lần nữa, Triệu Trác thấy người đến là Chu Hiện Dân, mặc dù muốn đè nén lại nụ cười trên mặt lắm, nhưng hai gò má gã đỏ lên, vẻ kích động hưng phấn vẫn lộ ra ngoài.

"Nói chuyện gì thế?" Chu Hiện Dân hỏi.

Triệu Trác cười ha ha: "Anh tới chậm rồi đấy anh Chu, mau lại xem xem, Tiểu Tề có con rồi này."

Chu Hiện Dân giờ mới chú ý đến Bạch Tông Ân đang ôm một đứa nhỏ trong lòng. Ông ta nói mấy câu khách sáo, hỏi trai hay gái, bao lớn rồi, tên là gì, trông đáng yêu quá... nhưng trong lòng lại không tin Triệu Trác chỉ vì vậy mà vui đến thế.

Lão hồ ly này tuổi đã cao, Phạn Phạn cũng không phải là cháu trai của gã, sao có thể vui mừng thành như vậy chứ?

Nhưng mà ông ta cũng không nói nhiều gì thêm, chỉ khen đứa bé đôi câu. Chờ đến khi thư ký đến mời, hội nghị sắp bắt đầu thì Tề Trừng có hơi do dự không biết có nên ôm Nga Tử theo không, hay là để nhóc con và ông xã ở lại trong phòng nghỉ. Nhưng không cần Bạch Tông Ân lên tiếng, Triệu Trác đã vui vẻ cười hớn hở nói: "Chúng ta cùng đi đi, đứa nhỏ xa ba lâu là khóc đấy."

Phạn Phạn tròn mắt ngoan ngoãn nhìn ba nhỏ.

"Hơn nữa chú Tưởng của mấy cậu chắc là còn chưa gặp qua nhóc con đâu, cùng đi gặp mặt luôn." Triệu Trác nói tiếp.

Bạch Tông Ân thuận theo nói: "Được, cùng đi thôi."

Phạn Phạn vung cánh tay, nhóc biết mình được đi chơi nữa rồi ~

Từ phòng nhỏ nghỉ ngơi đến phòng họp lớn. Phạn Phạn vừa thấy vậy là mặt đầy thịt lập tức không cao hứng, sao lại không ra ngoài đi chơi dạ.

Nhưng mà vì đổi sang một nơi xa lạ khác, nhóc cảm thấy khá thú vị nên cũng không khóc quấy gì. Bạch Tông Ân ôm con trai, nhỏ giọng dỗ dành.

Các lãnh đạo cấp cao của Tưởng thị năm ngoái đã chứng kiến cảnh chồng chồng họ Bạch uống nước trái cây, họ cho rằng hội nghị năm nay dù có thấy cái gì cũng không khiếp sợ được nữa, nhưng vừa đến nơi, thấy chồng chồng hai người ôm một đứa bé thì ai nấy cũng đều sợ chết khiếp.

Có người thầm nghĩ, nghe bảo là có ôm một đứa nhỏ tới, nhưng ai mà ngờ lại trực tiếp ôm vào trong phòng hội nghị chứ?!

Rồi nói cái gì mà, chủ tịch Tưởng nhất định sẽ tức giận.

Tưởng Kỳ Phong không tức giận, thấy Bạch Tông Ân và Tề Trừng có con, không khác với những gì mình đã nghe được thì lại càng yên tâm thêm. Bạch Tông Ân bây giờ đã có gia đình rồi, làm cho ông ta yên tâm hơn trước đây rất nhiều.

Mọi người chào hỏi lẫn nhau.

Hội nghị bắt đầu.

Nghe báo cáo, rồi lại nghe thổi phồng thành tích của Tưởng thị trong một năm qua, nghe kế hoạch vĩ mô trong tương lai, đại khái là như vậy. Năm nay, lợi nhuận của tập đoàn Tưởng thị, chia cổ tức theo cổ phần, nhiều hơn năm ngoái hai điểm.

Trong phòng hội nghị vô cùng yên bình, không chút sóng gió nào. Tưởng Kỳ Phong cũng không đề cập tới chuyện phân chia lại cổ phần. Mà hai lão cáo già Triệu Trác với Chu Hiện Dân đều có tâm tư và suy đoán riêng, cái người Tưởng Kỳ Phong này, suy nghĩ đã có trong đầu thì làm sao có thể dễ dàng buông tha như thế được chứ?

Nhất là bây giờ Tưởng thị càng làm lại càng lớn.

Triệu Trác nghĩ, phải tăng số cổ phần trong tay lên mới được. Tưởng Kỳ Phong không phải móc từ trong tay gã ra thì cũng là đoạt lấy từ trong tay của Tiểu Tề mà thôi, còn Chu Hiện Dân thì sau lưng còn có nhà họ Chu.

Phạn Phạn nghe được một nửa liền buồn ngủ, thế là ở nằm ở trong lòng ba lớn ngủ khò khò.

"... Gọi Phạn Phạn là em bé cát tường cũng được đấy." Triệu Trác cười ha ha nói.

Hội nghị đã kết thúc. Hai điểm cũng không phải là số lượng nhỏ, mặt mày Triệu Trác hồng hào, nếu như có thêm được một phần cổ phần trong tay Tề Trừng thì ngày tháng sau này sẽ tốt đẹp lắm đây. Gã nghĩ, khen người lớn thì quá mức thân thiết, hơn nữa người ta cũng không thích nghe, nhưng nếu như khen con cái của họ, thì thân làm cha làm mẹ, ai chẳng vui vẻ nghe.

Cũng không cảm thấy đây là nịnh hót gì.

Tưởng Kỳ Phong vốn dĩ muốn cho Bạch Tông Ân và Tề Trừng đến văn phòng của mình một chuyến. Triệu Trác có suy đoán, lập tức nói: "Phạn Phạn ngủ một lúc rồi, chắc là đói bụng lắm đấy, tôi biết ông có lòng quan tâm hai đứa, nhưng có chuyện gì thì để về nhà rồi nói sau."

Đây là hướng lời nói sang mang tính tình cảm cá nhân ôn lại chuyện cũ đây mà.

"Vậy hôm khác về nhà một chuyến, mang cả đứa nhỏ theo, chuyện lớn như vậy mà cũng không nói lời nào cả." Tưởng Kỳ Phong liền đổi giọng.

Triệu Trác muốn mời Tề Trừng ăn cơm, Chu Hiện Dân cũng thò một chân vào. Tề Trừng mượn cớ có đứa nhỏ nên không tiện tán gẫu, chờ ngày khác rồi sẽ mời lại từng người. Chu Hiện Dân nghe ra ý bên trong nhưng vẫn không hỏi nhiều. Cả Triệu Trác cũng vậy.

Xem ra Tiểu Tề muốn bán hết toàn bộ cổ phần trong tay rồi, giá trị sẽ... Triệu Trác vừa nghĩ đến đây cũng ăn không vô được, nhưng nếu muốn thêm tay của nhà họ Chu vào, vậy trong tay của Chu Hiện Dân có thể có nhiều hơn.

Đi về thương lượng trước một chút vậy.

Tề Trừng và Bạch Tông Ân ôm Phạn Phạn lên xe. Triệu Trác và Chu Hiện Dân cũng mỗi người đi một ngả, ai trở về nhà nấy, căn bản không hàn huyên gì nhiều. Trên xe, Triệu Trác suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho em gái.

Chuyện này phải suy nghĩ kĩ, nhưng cũng không thể để chậm trễ được, chậm chạp nữa thì Tưởng Kỳ Phong lại tỏ vẻ nhớ thương giống hôm nay mất.

Về đến nhà, mọi người ăn cơm trưa chú Quyền nấu.

Sáng sớm hôm nay, Phạn Phạn ra ngoài họp với hai ba, được đi chơi nên nhóc đắc ý lắm. Về nhà là làm một nhóc Đói Cơm vui vẻ ôm bình sữa tu ừng ực, ăn xong rồi cũng không cần dì Trịnh phải dỗ, tự mình ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.

Chiếc giường sơ sinh được treo "Phạn Phạn bình an thông minh lanh lợi"- "đạp xe đạp" đã được dời đến bên trong phòng trò chơi ở lầu một.

Tề Trừng vừa mới ăn cơm trưa xong, đang nằm ườn trên ghế sofa làm một cá mắm nhỏ thì điện thoại bàn của nhà bỗng vang lên.

Là Triệu Trác.

"Cháu để điện thoại chế độ im lặng, không thấy chú Triệu gọi đến, xin lỗi xin lỗi ạ."

Triệu Trác đương nhiên sẽ không bởi vì chuyện này mà khó ở với Tề Trừng, ngược lại gã nói: "Là tôi gọi không đúng lúc mà thôi, chuông vang lên lần một là tôi đoán cậu đang ăn cơm trưa rồi. Bây giờ Tiểu Tề cậu có thời gian không? Chuyện sáng này, tôi muốn trò chuyện tiếp với cậu."

"Để cháu xem xem..." Tề Trừng chưa đồng ý ngay, cậu che micro lại, nháy nháy mắt ra hiệu cho ông xã.

Một cái thì "Làm sao đây, là cậu của Tiểu Chấp á".

Cái khác thì "Nên đi lúc nào bây giờ, ông xã ơi cứu em".

Tề Trừng không có việc làm, là một cá mắm chính hiệu, cậu nói "Cháu xem xem" giống như là ông chủ bận rộn trăm công nghìn việc phải xem lại lịch trình vậy, thế nhưng Triệu Trác cũng không có chút ý kiến gì, kiên nhẫn chờ đợi, ngoài miệng còn nói không vội không vội cậu cứ từ từ xem.

Bạch Tông Ân bị biểu tình của thiếu niên chọc cho bật cười.



"Trừng Trừng tự mình quyết định đi." Cũng không phải là chuyện gì lớn cả.

Tề Trừng nghe vậy thì sốt sắng nói: "Vậy buổi chiều đi ạ."

Chẳng khác gì vội vã ném củ khoai bỏng trong tay, một chút bắt bí cũng không có. Bạch Tông Ân đã biết tính cách như vậy của cậu từ lâu rồi, chuyện mình thích thì mau chóng làm, đồ ăn thích cũng nhanh nhanh muốn ăn.

Triệu Trác đương nhiên cao hứng, hẹn đến nhà mình, nói: "Tiểu Tề, các cậu còn chưa tới nhỉ? Vậy vừa hay rồi, có cần tôi cho tài xế tới đón không? Không cần à, được được, tôi chờ các cậu."

Kết thúc điện thoại, Tề Trừng Trừng lập tức thay quần áo, giống như ăn trộm mà gọi ông xã ra ngoài.

"Ông xã mau mau nhanh nhanh, Phạn Phạn chưa có tỉnh lại, chúng ta phải nhanh chóng rút lui."

Đến tận khi hai người lên xe rồi, Tề Trừng vẫn còn bám lấy cửa sổ xe mà nhìn vào trong nhà, chỉ sợ dì Trịnh ôm Nga Tử đang khóc sướt mướt đi ra. Cũng may bây giờ nhóc con vẫn đang ngủ ngon, Tề Trừng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó đầu ngón tay bị ông xã nhéo một cái.

Tề Trừng một mặt "tại sao lại nhéo em chứ". Phạn Phạn đã học được chiêu này từ cậu, hai ba con vô cùng giống nhau.

"Xong việc rồi có muốn đến chỗ Rodney ăn đồ ngọt không?" Bạch Tông Ân hỏi.

Tề Trừng Trừng lúc này nhớ lại cái món "nước mắt thiếu nữ" kia, điểm tâm bánh trung thu dâu tây ngàn lớp trứng cá muối, một vẻ "không muốn đi lắm đâu, nhưng mà từ chối ông xã thì sẽ làm tổn thương trái tim ông xã mất", "hay là viện cớ muốn về nhà trông Phạn Phạn được không nhỉ"?

"Vừa cho ra mắt món mới."

"... Đi!"

Phạn Phạn vẫn là để cho dì Trịnh trông. Hai ba cũng cần phải có thế giới riêng của hai người.

Triệu Trác hẹn ở nhà cũ, một đám con trai con gái của gã đều đã lập gia đình, ở biệt thự này nọ, gã ngại ở mấy nơi đó khí hậu khác nhau, không thoải mái bằng ở đây, thế nên phần lớn thời gian quanh năm suốt tháng Triệu Trác đều ở lại nhà cũ, con cái có hiếu tới thăm một chút là được rồi.

Tòa nhà này giống như tòa nhà mà cha của Tưởng Kỳ Phong ở, đều là trạch viện lớn cổ kính. Vùng này còn là khu vực lắm nhà giàu nhất ở Danh Thành.

Hồi đó mọi người thường chú ý đến gốc gác, nhà ai có tam viện, nhị viện, không phải mới xây mà là từ đời trước truyền xuống thì đó đều là những nhà phú quý. Bọn họ nhìn không lọt mắt mấy căn biệt thự nhỏ kia, bảo là chỉ có nhà giàu mới nổi mới ở trong đấy.

Thời gian dài còn coi nơi này như nhà tổ của mình, giống như việc tổ tiên từng làm quan lớn có truyền thừa là quý khí vậy. Nhưng thật ra tất cả đều là nhảm nhí mà thôi.

Tề Trừng hiểu đạo lý này.

"Dựng nước xây nước rồi, đã không còn địa chủ quý tộc nữa, tất cả mọi người đều giống nhau."

"Nhưng mà sân đúng là đẹp thật."

Viện cổ kính thì chẳng sao cả, vấn đề là người ở những nơi thế này lại ngoan cố tự cho mình là lão gia địa chủ, chướng mắt cái này chướng mắt cái kia, phân chia con người ta thành năm sáu bảy loại.

...

Đến nhà họ Triệu rồi.

Đây là một tòa nhà có ba sân lớn, nghe nói nơi này từng là chỗ ở của một vị trạng nguyên cáo lui về quê. Vừa vào cửa đầu tiên là đã thấy bức tường phù điêu hình bát tự khí phái màu đỏ thẫm, hoa văn được điêu khắc bên ngoài là tùng trúc, bên trong là tiên hạc, bốn góc là tường vân.

Toát ra vẻ văn nhân thi sĩ.

Bên trong hành lang, từng cây cột đều được chạm khắc tỉ mỉ. Tề Trừng chẳng khác gì đang tham quan viện cổ vật, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng nói với ông xã: "Cái này thật sự là di sản văn hóa đó, có thể mua bán được sao?"

"Mấy năm trước có chủ nhân thì đương nhiên được bán thôi." Bạch Tông Ân nhìn bạn nhỏ nhà mình trợn tròn hai mắt, không khác biểu tình kinh ngạc của Phạn Phạn là bao, anh cười khẽ: "Nếu Trừng Trừng thích thì chúng ta cũng có thể mua."

Tề Trừng sợ đến mức lắc đầu liên tục, cần nhiều tiền lắm luôn đấy.

Hơn nữa nhà lớn như vậy, gia đình bọn họ lại ít người, bây giờ chú Quyền gọi mọi người đến ăn cơm thì xoành xoạch một phút là chạy tới ngay, nhưng nếu như bọn họ ở nhà thế này rồi, chú Quyền lại ở sân phía trước, như vậy...

Cơm đều nguội hết cả còn gì!

"Vậy em nghĩ xem tại sao cậu của Tiểu Chấp lại mời chúng ta đến đây?"

!!!

Không thể nào, không thể nào, không phải giống như cậu đang nghĩ đâu đúng không!?

____

Juu: Ngày nào vô lướt thông báo cũng thấy có bồ thêm truyện trong nhà tui vô mấy danh sách đọc kiểu "vô vọng quá", "đọc trong tuyệt vọng",... làm tui buoncuoi zl:))))))) Ý là tui hỏng có drop đâu, chỉ là tui bận thi cử với bán mình cho tư bản hoi à, nên là đừng sợ tui sẽ drop nha, yêu mọi ngừi, mãi keo!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.