Nhà hàng Dicor, ánh đèn vàng nhạt tỏa một màu ánh sáng thật ấm cúng. Tiếng nhạc du dương vang lên bên tai, nó thật điêu luyện vừa thôi thúc bản thân tiến lên. Dùng hết dụng khí trong cơ thể dồn toàn bộ lên những lời mình định nói.
Ở trong bàn gần cửa kính, một nam một nữ ngồi đối diện nhau rất yên ắng. Không ai nói với ai một câu, chỉ đến khi phục vụ nhận oder món người đàn ông mới lên tiếng.
"Tôi sẽ vào thẳng vấn đề, chuyện của chúng ta là quá khứ. Hiện tại cô có công việc riêng của mình, tôi có cuộc sống riêng của tôi. Nếu cô không muốn sự tôn trọng cuối cùng của tôi dành cho cô biến mất thì đường ai nấy đi."
Sự kiên nhẫn của Gia Huy đạt đến đỉnh điểm, hóa ra từ khi Á Lệ trở về đây là câu nói dài nhất của Gia Huy với cô
Không chứa chan tình yêu thương nồng cháy, mà là những lời vô tình cứa vào nới trái tim đau âm ỉ.
Bầu không khí ngưng trọng trong giây phút đó, nét mặt Á Lệ đều nằm tất thảy trong sự quan sát của Gia Huy.
Mãi lâu sau Á Lệ nở nụ cười nhẹ, nhìn thẳng vào ánh mắt sâu hút hồn kia như muốn từ đó nhìn ra một chút gì đó thuộc về mình.
"Lâu rồi chúng ta không ngồi ăn với nhau một bữa, nếu anh đã quyết tâm đến như vậy rồi thì xin anh, sau bữa ăn hôm nay em sẽ không làm phiền anh nữa."
Đây là lời cầu xin cuối cùng của Á Lệ để đặt cược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-dai-nhan-lai-muon-em-roi/3679497/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.