Chương trước
Chương sau
Thẩm Ninh Kỳ đi qua đi lại trong phòng chờ điện thoại của chồng, bà suốt ruột gần chết đến nơi thì dưới nhà truyền đến tiếng xe. Nhận được tin, Hứa Cung Cửa gác lại cuộc họp chạy về ngay.

Vừa thấy ông, Thấm Ninh Kỳ liền kế văng tắt mọi chuyện. Nghe xong Hứa Cung Cấn lấy làm lạ, liếc mắt lên phía tầng hai cửa sổ phòng con gái.

"Có chuyện đó sao? Đã bắt được người chưa?"

Nơi này bình thường canh gác không nghiêm ngặt cho lắm, mà người thì làm gì có ai dám đặt chân vào đây khi chưa có sự cho phép của ông. Một là kẻ đó chán sống rồi, hai là muốn hot trong đêm..

"Chú định trèo tường trở ra sao? Bên dưới nhiều người như vậy."

Khiết Tâm nhìn đám người bên dưới cùng với ngoài cửa thì hết hồn, cô không nghĩ mẹ biết nhanh đến vậy. Thế mà khuôn mặt anh chẳng có chút sợ hãi còn rất điềm nhiên nhìn sự lo lắng của cô dành cho mình.

Gia Huy kéo cô vào lòng ôm chặt, cho dù cô cố gỡ thế nào cũng không được.

"Chú không tính đi sao còn bày ra dáng vẻ này, bố mẹ cháu mà biết..."

"Ừm.. sớm muộn gì cũng ra mắt ba mẹ, tôi còn phải trốn sao?"

Anh càng nói càng lộ ra dáng vẻ thiếu đứng đắn, Khiết Tâm nghe thấy rõ tiếng bước chân bên ngoài. Còn có tiếng của mẹ đang cùng ba nói gì đó, cô thực sự bị anh chọc tức chết rồi.

Đang lúc Khiết Tâm chẳng biết đẩy anh ra kiểu gì thì tiếng mẹ vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ.

"Khiết Tâm, mẹ cho con mười giây cùng bạn trai ra đây cho ba mẹ nhìn mặt. Còn không mở cửa mẹ sẽ cho người mở khóa."

"Gia Huy, mẹ cháu.. chú tìm chỗ trốn đi." Khiết Tâm gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng, ướt đẫm ngực áo.

"Để tôi mở cửa."

"Chú điên sao, mau trốn đi."



Đồng thời bên ngoài vang lên tiếng đếm số từ một đến mười, giống như chẳng thể chờ thêm được nữa mà Thẩm Ninh Kỳ đếm càng lúc càng nhanh. So với kim giây còn nhanh hơn rất nhiều, mẹ cô cho mười giây mà đếm khác nào năm giây.

"Một hai ba bốn.. năm.. mười.. A Nhu mang chìa.."

Cạch..

Cánh cửa mở ra, Khiết Tâm khuôn mặt ngái ngủ ngáp ngắn ngáp dài nhìn ra ngoài. Toàn thân cô ướt sũng như vừa tắm vội mặc quần áo đi ra. Khiết Tâm bình tĩnh hỏi:

"Ba mẹ tìm con có việc gì?"

Chẳng nói câu nào, Thẩm Ninh Kỳ đẩy cô ra đi vào trong tìm người. Trước ánh mắt lo sợ của cô, bà lục tìm khắp mọi ngóc ngách mà chẳng thấy ai.

Tầm mắt rơi trên cánh cửa phòng tắm liếc ra nhìn Khiết Tâm như thể khẳng định người đang ở bên trong.

"Mẹ.."

"Hừ.. con giấu người ở đâu rồi? Không mau nói để được khoan hồng."

Thấm Ninh Kỳ tức tối đi ra cao giọng hỏi cô, Khiết Tâm thở phào nhẹ nhõm.

"Mẹ bảo ai cơ, con có giấu ai trong phòng đâu. Vừa nãy con đi tắm nên ngủ quên trong đó."

Bà không tin đi nhanh đến lật rèm cửa sổ, lại thất vọng đi ra. Căn phòng của Khiết Tâm tuy lớn nhưng chỗ trốn thì rất ít, tủ quần áo bà đã tìm, phòng tắm cũng vào xem. Rốt cuộc con rể bà trốn ở đâu mới được

"Được rồi, không thấy người... ông về phòng với tôi đi."

Hứa Cung Cẩn như không khí đứng ở đó, lại bị lôi về phòng khi chưa hiểu chuyện gì. Thẩm Ninh Kỳ không quên khóa trái cửa rồi nghiêm mặt nói:

"Ông à? Tôi hỏi cái này nhưng suy nghĩ kỹ trước khi trả lời nhé."

Hứa Cung Cẩn thấy lạ bèn đề phòng, nhưng ngoài mặt vẫn không tin tưởng lắm.



"Ông phải hứa không được nổi đóa, thể đi."

"Làm gì nghiêm trọng vậy, mau nói xem nào."

Hứa Cung Cẩn cong môi cười, lâu lắm ông mới thấy nét mặt này của vợ. Cho dù chuyện này có tức giận đến thế nào ông cũng dạn lòng không được tức vì vợ yêu.

"Ừm.. tôi vừa thấy con rể rồi."

"Gì? Bà thấy rồi sao không nói?"

Thẩm Ninh Kỳ gãi gãi đầu khó xử nói tiếp, nhưng vẫn nhìn nét mặt ông.

"Thì đó, ông biết tôi thấy ai không?"

"Bà nhìn chứ tôi có nhìn đâu mà biết, bà cứ ấp ấp úng úng ai mà biết được."

Thẩm Ninh Kỳ ngồi xuống giường thở dài một hơi, bà lắc lắc đầu.

"Thật không ngờ là tên tiểu tử Gia Huy kia.."

"Cái gì?" Nghe đến cái tên kia Hứa Cung Cẩn bật dậy hỏi thẳng, khuôn mặt tức khắc thay đổi. Chuyện này Đồng Uyển đã mở lời với Thấm Ninh Kỳ từ trước, bà chỉ là không tin nhưng hôm nay tận mắt thấy Gia Huy nín thở nằm trong bồn tắm Khiết Tâm bà đã rõ.

"Thắng bé đó già khấm khú còn đòi cưới Tâm Tâm nhà ta, bà có bị ngốc không mà chẳng thấy bất ngờ."

Thẩm Ninh Kỳ đặt một chân lên giường, chống tay lên cằm chẳng còn tâm tư gì nữa chán nản nói:

"Bất ngờ gì nữa, không nghe chúng nó nói ngủ với nhau rồi hay sao? Bộ không phải khi trước ông dụ tôi đi ngủ liền mang cái bầu chình ình. Giờ chúng nó ngủ với nhau còn muốn cấm cản gì nữa?"

Lời vợ nói không phải không có lý nhưng ông còn chưa được chọn r cơ mà. Hứa Cung Cẩn nhất quyết không chịu chuyện đã rồi này, cho dù chết cũng phải hỏi cho ra lẽ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.