Biệt thự Hứa gia hôm nay được trang hoàng lộng lẫy, ánh đèn chiếu rọi khắp sân vườn. Khách khứa đã đến đầy đủ, vì là ăn sinh nhật mười tám tuổi ngày mà Khiết Tâm chính thức tròn mười tám tuổi, đủ tuổi có thể đi lấy chồng nên ông bà Hứa phải chuẩn bị cho ra trò.
Lúc này ông bà Hứa đi tiếp đón các vị khách đã đến, trong lúc chờ chủ nhân bữa tiệc. Họ uống vài ly rượu vang cho đỡ nhạt miệng, nhiều người tấm tắc khen rượu ngon.
Một số người khác mở lời chúc mừng, chủ yếu lấy lòng ông Hứa để con đường làm ăn về sau được thuận lợi hơn.
"Chúc mừng ông Hứa nhé, có vợ đẹp con ngoan lại sắp có cháu bế bồng rồi."
Ông Hứa nghe lời khen mà cười ra mặt, có lẽ càng lớn tuổi Hứa Cung Cẩn bớt làm mặt lạnh hơn. Đi đâu cũng có thể nở một nụ cười lịch thiệp.
Bên dưới ồn ào thì bên trên tầng ba, Khiết Tâm đứng ngoài ban công nhìn xuống kiếm tìm dáng người quen thuộc. Cô mặc trên người một chiếc váy màu đỏ rượu vì muốn nổi bật trong đám đông. Được tỏa sáng để anh thấy mình thực sự đã lớn rồi không còn là một đứa bé năm tuổi lẽo đẽo theo anh khi trước nữa.
Tiếc rằng lúc đồng hồ điểm đúng tám giờ, Nhã Liên đưa cô xuống vẫn chẳng thấy anh. Khiết Tâm buồn rười rượi, lết đôi chân nặng như mang trì tiến từng bước.
"Sinh nhật sao không cười, phải cười mới xinh gái."
Nhã Liên nhắc nhở, ngay khi hai cô vừa bước khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-dai-nhan-lai-muon-em-roi/3675857/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.