"Em dám trốn tôi một lần nữa, tôi liền nhốt em như tù nhân...biết chưa!"
Lục Niêm buông bờ môi của cô ra, nhìn gương mặt đỏ như cà chua của cô khẽ nhếch miệng thoã mãn một cái rồi lên tiếng.
Bát Mạch sợ hãi, hai mắt lại bắt đầu ngấn lệ, oa oa khóc lớn lên như một đứa trẻ, cánh tay nhỏ xoa coa bờ môi đang sưng lên của mình.
"Oa oa...chú thật ghê gớm...oa oa...tôi ghét chú...sao chú lại cắn tôi...oa oa...về nhà tôi sẽ mách anh hai, để hai đến đánh chú oa oa..."
Những giọt nước mắt cứ vậy mà rơi xuống trên má cô.
Nụ hôn của anh, dưới đầu óc và trí tưởng tượng của cô lại thành là cắn!
Anh trợn hai mắt, tay chân bắt đầu luống cuống vụng về lau đi những giọt nước mắt cho cô, miệng thì liên tục xin lỗi.
"Bảo bối...không khóc...không khóc...thật xin lỗi em...là tôi không tốt...là tôi không tốt"
Khẽ ôm cô vào lòng mặc kệ cô có vùng vẫy bao nhiêu. Cô càng muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh thì anh lại càng ôm chặt hơn.
Cô thút thít, hét toáng lên.
"Chú xấu xa...tôi không biết chú mà, sao chú lại bắt cóc tôi...Oa oa...."
Lại lấy cánh tay đập mạnh vào người anh.
Anh bật cười từ khi nào anh lại trở thành bắt cóc thế này.
Nếu lúc ở sảnh khách sạn không nhìn thấy cô, còn cả cái bớt hình cánh chim đặt biệt trên cánh tay của cô thì chẳng biết bao giờ anh mới gặp lại vợ của mình.
Đem vợ của mình về nhà là bắt cóc sao?
Nhìn bộ dáng ngây ngô, trẻ con của cô anh lại càng tăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-cuong-hon/91393/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.