“Này, đồ ngốc! Buông!”Giọng Tễ Huyên bình tĩnh từ từ lọt vào lỗ tai tôi.
“A.” Hình như ôm lâu quá nên anh ấy không thích thì phải.
“Tôi...”
“Bạn cô đã nhìn hơn 5 phút rồi đó.”
Tôi quay đầu nhìn lại! Quả nhiên..., Mạn Trữ, Uyển Nhu. Hai người nhìn rất thânthân mật mật nha ~~! Thật tốt, được xem phim không tốn tiền, mặt Mạn Trữ hiệnrõ kìa! Vận khí coi như tốt, lúc gặp chuyện chúng tôi ở chỗ cao nhất, bây giờchúng tôi vừa đúng lúc di chuyển xuống. Thật tốt! ông trời, ngài rất giỏi chọnchỗ, đúng là thị giác của Mạn Trữ tốt nhất!
Về đến nhà, tôi đã mệt mỏi giống con cún vậy, tôi cũng không muốn bữa tối hayquà tặng gì nữa, tôi chỉ có cảm giác muốn đi ngủ thôi, lần sinh nhật này trôiqua với cái vòng xoay chết tiệt đó thì không còn gì để nói nữa, tôi đẩy cửaphòng ra, wow ~~! Nhất thời quá nhiều cảm xúc, ông nội thật sự rất giữ lời hứanha, ông giúp tôi sửa lại mọi thứ, tất cả vật dụng đều được trang trí màu hồngphấn, toàn bộ căn phòng như thế giới màu hồng vậy, tôi thích nhất màu hồngphấn, “Uh! Rốt cục, rốt cục...”
“Đồ ngốc, cô giải thích cho tôi chuyện này là sao!” Tôi nhớ hôm nay chúng tôiđều còn sống sót qua khỏi bánh xe cao chọc trời đó, như thế nào lại có cảm giácgiọng Tễ Huyên như vọng từ Địa Ngục lên vậy?
“Hắc hắc..., này là..., hắc hắc...”
“Không cần dùng tiếng cười ngây ngô để đánh lạc hướng, sao lại thế này!?”
“Là ông nội, là ông nội tặng quà sinh nhật cho tôi.” Xin lỗi, ông nội...
“Là cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-cua-toi-la-xa-hoi-den/83078/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.