- Cô ta làm thiên kim tiểu thư cũng chả được bao lâu nữa đâu, ai là phượng hoàng, ai là thảo kê, tối nay sẽ rõ ngay thôi!
- Vậy cô hãy đợi đi!
Điền Nhĩ Phương quay lưng bỏ chay ra ngoài.
Cô ta chạy một mạch đi thật xa, vừa hay lại gặp Đan Nghi vừa bước xuống xe. Đan Nghi chỉ mặc một chiếc áo phông đơn giản, đợi đến tối thì mới thay ra để mặc lễ phục.
Điền Nhĩ Phương nhớ lại âm mưu mà Trần Hạo Tuyên, Trần Mỹ Tâm đã bày ra để hãm hại Đan Nghi, trong lòng vô cùng hận Trần Mỹ Tâm, cô ta nhịn không được mà tiến về phía Đan Nghi.
Có câu, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, Điền Nhĩ Phương gọi tên Đan Nghi:
- Đan Nghi, tôi muốn nói với cô một việc.
- Ừ. Cô nói đi.
Đan Nghi điềm đạm đáp lại.
Điền Nhĩ Phương mím mím môi:
- Hôm nay Trần Mỹ Tâm gọi cô đi đâu thì cô nhất định không được đi theo, cô ta sẽ hại cô đấy.
Đan Nghi nhướn mày, Trần Mỹ Tâm định làm gì thì sao qua nổi mắt cô, giờ Lục Thượng Hàn còn bố trí cho cô một tùy tùng tài ba bên cạnh cơ.
Người bình thường, có khả năng gây hại cho cô được ư?
Nhưng Đan Nghi vẫn tươi cười đầy cảm kích:
- Cảm ơn, tôi sẽ chú ý.
- Ừm.
Điền Nhĩ Phương gật gật đầu.
Đan Nghi nhìn cô ta:
- Hai người không phải chị em tốt sao? Sao giờ lại muốn giúp tôi?
- Tôi không có người bạn, người chị em nào như cô ta hết!
Điền Nhĩ Phương phẫn uất đáp lại..
Đan Nghi mỉm cười:
- Vậy cũng tốt, có những người vốn dĩ không đáng để gọi là bạn.
Nói xong, cô bước từng bước lớn về phía trước.
Điền Nhĩ Phương ngẫm lại lời Đan Nghi nói, thầm gật gù đồng ý.
Rất nhanh đã đến chiều muộn, vũ hội sắp bắt đầu.
Trần Mỹ Tâm vào hội trường từ sớm, thấy bất kì nam nhân nào có chút thân phận hoặc ngoại hình không tệ thì đều tìm cách tiếp cận và mời rượu.
Nhưng bản thân cô ta cũng chẳng mấy khi tham gia các hoạt động lớn. Lại cùng Hướng Vĩnh Bình sinh sống thời gian dài ở thị trấn nhỏ, lời ăn tiếng nói không mấy khéo léo, muốn kết giao cùng những người thật sự có thân phận thì thật không dễ dàng.
Cô ta đi một vòng lớn, uống cũng không ít rượu mà vẫn chẳng kết giao nổi cùng ai có chút tích sự cả.
Nhưng nhan sắc cô ta cũng không tệ, một số nam sinh bình thường tìm cách nịnh bợ cô ta nhưng cô ta lại không ưa cái xuất thân của họ nên nói vài ba câu cho xong chuyện rồi bỏ đi.
Đan Nghi bước vào hội trường, gọi Lục Chính rồi nói:
- Lục Chính anh đi xem xem Trần Mỹ Tâm đang có âm mưu quỷ kế gì giúp tôi.
Lòng trung thành của Lục Chính giành cho Đan Nghi là hoàn toàn không khác gì lòng trung thành giành cho Lục Thượng Hàn. Anh ta lập tức đi tìm hiểu.
Anh ta nhìn lướt qua một loạt, rất nhanh đã phát hiện ra phòng hóa trang có vấn đề.
Anh ta chạy nhanh qua đó, chỉ thấy Trần Hạo Tuyên đang dặn dò một đám lưu manh:
- Lát nữa đợi Đan Nghi tới, các người sẽ...
Tiếng nói khá nhỏ, nghe không rõ cho lắm, nhưng đám người đó cùng lúc phát ra tiếng cười lớn.
Một tên lưu manh nói:
- Bao nhiêu là nữ sinh xinh đẹp nhứ này, ai biết ai là Đan Nghi chứ?
Trần Hạo Tuyên ngẫm nghĩ chút rồi nói:
- Người xinh đẹp nhất chính là cô ta đấy.
Tuy Trần Hạo Tuyên có vẻ ngoài mặt dơi tai chuột nhưng con mắt thẩm mĩ cũng không tệ, vẫn biết Đan Nghi là người xinh đẹp nhất.
Mấy tên lưu manh xoa tay xoa chân mà chờ đợi.
Lục Chính vốn định động thủ giải quyết đám người đó nhưng nghĩ đến Đan Nghi còn chưa đưa ra mệnh lệnh thì mới đành cố kìm chế mà quay về báo cáo với Đan Nghi.
Đan Nghi nghĩ chút là đoán ngay ra tất cả là do Trần Hạo Tuyên muốn trả thù giúp Trần Mỹ Tâm.
Trần Hạo Tuyên trước mắt vẫn chưa cùng Trần Hải Minh lộ mặt, vốn tưởng hắn ta còn có chút bản lĩnh, ai dè cũng chỉ là kẻ chẳng ra gì như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]