Trần Mỹ Tâm nhìn Điền Nhĩ Phương, nhìn từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu:
- Vậy chị muốn thế nào, muốn em đây phải hối hận rồi đền bù gì cho chị sao? Chỗ em đây chả có gì đâu nhé!
- Trần Mỹ Tâm,cô rốt cuộc là có lương tâm không hả? Tôi là vì cô nên mới bị đuổi học, vậy mà giờ cô lại nói những lời mát mẻ, mỉa mai đó sao?
Điền Nhĩ Phương càng nghĩ càng thấy không thoải mái, tiếng nói cũng mỗi lúc một lớn hơn.
- Điền Nhĩ Phương cô đừng hòng bắt vạ tôi.
Trần Mỹ Tâm cũng đang bức bối trong lòng.
- Cũng không phải vì cô muốn kiếm được tiền từ chỗ tôi nên mới nhận lời giúp tôi sao? Giờ xảy ra chuyện cô lại định phủi sạch tay sao? Cô đã nhận tiền của Trần thúc, giờ lại muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ còn muốn lấy cả tiền của tôi? Đừng có mơ hão huyền nữa!
Điền Nhĩ Phương tức sắp muốn khóc, Trần Mỹ Tâm giờ còn chả thèm bận tâm tới cô ta nữa, lớn giọng nói:
- Điền Nhĩ Phương cút đi, nhìn thấy cô là tôi thấy phiền phức rồi.
- Trần Mỹ Tâm, cô...
Điền Nhĩ Phương tức giận đến mức không thốt nổi lên lời.
- Thật phiền phức. Còn không biến là tôi kêu người đến này.
Trần Mỹ Tâm lật mặt, vô tình nói.
Điền Nhĩ Phương cũng chỉ đành lầm lũi bước ra ngoài,nghĩ đến mọi việc đều là do Trần Mỹ Tâm làm vậy mà giờ mọi tội lỗi lại đều do mình gánh, trong lòng cô ta càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110731/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.