Trần Hải Minh dặn dò xong, nhìn đám người đó rời đi rồi mới để những món châu báu thật kia vào trong két sắt và khóa lại.
Ngày mai, chỉ cần đợi đến ngày mai, ông ta có thể đi tìm Cảnh Tự Thanh mà cáo buộc ông ta làm châu báu giả và đá ông ta ra khỏi Đan gia châu bảo.
Trên mặt Trần Hải Minh nộ ra một nụ cười đầy đắc ý.
Trần Mỹ Tâm cùng Điền Nhĩ Phương đi ra ngoài, Điền Nhĩ Phương không khỏi cất tiếng oán thán:
- Mỹ Tâm, cái ông Trần tiên sinh này sao vậy chứ, chỉ đưa cho em chút tiền vậy sao? Không phải em nói ông ta đối với em rất tốt à?
- Ông ấy vẫn luôn yêu quý em, lúc trước đều đã cho em rất nhiều tiền.
Trần Mỹ Tâm không khỏi biện bạch.
- Thôi đi, mới có 5000 mà nhiều à? Nhìn Đan Nghi mà coi, động chút là có tiền vạn để tiêu rồi. Em có nhìn thấy cái túi mà hôm nay cô ta đeo không. Đó là mẫu mới nhất đấy, rẻ nhất cũng phải 7, 8 vạn.
Điền Nhĩ Phương cảm than:
- Cái ông Trần tiên sinh này đối với con gái ruột của mình thật tốt. Đây là điều mà người ngoài như chúng ta không thể sánh bằng...
Lời nói của Điền Nhĩ Phương như mũi dao xoáy vào tim Trần Mỹ Tâm.
Cái gì mà người ngoài không thể sánh bằng đứa con gái ruột?
Cô ta cũng là con gái ruột của Trần Hải Minh! Thế nhưng Trần Hải Minh đã dồn tất cả tình yêu thương cho Đan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110676/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.