- Tiên sinh, ngài làm việc gì cũng không nên võ đoán như vậy.
An lão gia tử nghiêm nét mặt mà nói với Trần Hải Minh.
Đan Nghi cúi đầu xuống, điệu bộ như sắp khóc.
Mọi người xung quanh thấy vậy thì đều không khỏi thấy thương thấy xót.
Ai mà không biết Đan Nghi trước giờ vốn sống trong sự vô lo vô nghĩ, cái gì cũng không phải sợ... vậy mà giờ bị ba cô không phân phải trái trắng đen mà mắng chửi, nếu không phải Cảnh Lạc Bình kịp thời ra tay, ông ta thậm chí còn định đánh Đan Nghi nữa.
Sự uất ức trong lòng Đan Nghi, mọi người ai cũng có thể nhận thấy rõ ràng điều đó.
Trần Hải Minh thấy tình cảnh này thì đành nói:
- Được rồi Nghi Nghi, đừng khóc nữa, là ba không tìm hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện nên trách lầm con rồi, con đừng trách ba nhé.
- Ba, con không có trách ba.
Đan Nghi hiểu rõ thời thế nên biểu hiện rất đại lượng.
Cảnh Lạc Bình thấy cô buồn, liền lên tiếng:
- Đan Nghi, anh đưa em ra ngoài đi dạo cho thoải mái chút nhé!
- Được ạ!
Đã đạt được mục đích nên bây giờ Đan Nghi chỉ muốn ra khỏi đây cành nhanh càng tốt mà thôi.
Đan Nghi, Cảnh Lạc Bình cùng nhau bước ra ngoài.
Cảnh Lạc Bình nhíu mày,nói:
- Bác trai lần này thật sự quá đáng, sao có thể nói em như vậy chứ? Kể cả bác trai có không nắm được chân tướng vụ việc thì cũng không thể trách mắng em trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110661/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.