Chỉ cần những vấn đề này nằm trong phạm vi mà Đan Nghi có thể chấp nhận là được.
Lục Thượng Hàn sao mà lại không muốn thấy cô được yên ổn, sống cuộc đời vô lo vô nghĩ.
Hai người yêu nhau, vốn dĩ cần cùng nhau bước đi, dựa vào nhau mà phấn đấu, cùng nhau nắm tay đi hết con đường đời, không phải sao?
Những việc này, không thể coi là ai dựa dẫm, ỷ lại vào ai cả, đây vốn chỉ là chứng nhân cho tình yêu mà thôi.
Sắp đặt xong xuôi mọi chuyện, Lục Thượng Hàn mới cong cong bờ môi, cúi xuống ngắm nhìn cô.
Cô đang ngủ rất ngon lành,khóe miệng còn hàm chứa nét cười, đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mi vừa cong vừa dài, tựa như đôi cánh hồ điệp đậu trên cánh hoa xinh tươi.
Lục Thượng Hàn không khỏi ôm cô chặt hơn một chút.
...
Xuống khỏi máy bay, rất nhanh, hai người đã đến trước cổng trường đại học A.
Để tránh thu hút sự chú ý của mọi người, Đan Nghi nói với Lục Thượng Hàn:
- Thượng Hàn,anh cứ ngồi trong xe đi, một mình em tự đến phòng giám hiệu là được.
Lục Thượng Hàn gật đầu:
- Em đi đi, anh đợi.
Quả thật hắn rất không thích cái cảm giác khi bị cả đám nữ sinh bủa vây xung quanh, nhất là những tiếng gào thét điếc tai...
Hắn không thích làm tiêu điểm chú ý như vậy.
Đan Nghi mỉm cười rồi bước xuống khỏi xe, cất bước đi vào trong khuôn viên trường.
Nghĩ đến việc phải thôi học, Đan Nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110644/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.