- Cảm... cảm...cảm ơn cô rất nhiều.
Cậu ta nhận lấy tờ chi phiếu từ tay Đan Nghi, thần sắc tràn ngập vẻ biết ơn.
Đan Nghi cười nhẹ nhàng rồi thu chiếc hộp đựng ngọc bội lại.
- Thế... Thế..., tôi để lại số điện thoại cho tiểu thư, đến.... sau này tôi... Tôi có tiền thì sẽ đến chuộc lại miếng ngọc bội đó.
Cậu thanh niên như sực nhớ ra điều quan trọng này nên vội vàng nói với Đan Nghi.
- Được. Anh tên gì?
- Vũ...Vũ Nhất Thần.
Chàng trai trẻ trả lời.
Xem ra, cậu ta thật sự là bị nói lắp chứ không phải do quá căng thẳng mà nói chuyện không được rõ ràng.
Nhưng ai mà chả ít nhiều có chút khiếm khuyết, Đan Nghi cũng không để tâm quá đến chuyện đó, vui vẻ trao đổi số điện thoại với cậu ta.
Vũ Nhất Thần ngay khi nhìn thấy số điện thoại của Đan Nghi thì không khỏi có chút bất ngờ, ánh mắt thoáng qua nét khác lạ.
Đan Nghi thấy lạ liền cất tiếng hỏi.
- Sao vậy?
- Không...không có gì, tôi nhất định sẽ đến chuộc lại miếng ngọc bội.
Nói rồi, quay người bước đi.
Đan Nghi nhìn theo bóng dáng cậu ta, cách ăn mặc giản đơn, bình dị là vậy mà, lời ăn tiếng nói, cử chỉ lại vô cùng thanh nhã, lịch sự.
Đan Nghi bước vào trong Đan gia,vừa hay lại gặp dì Dương.
Dì Dương nét mặt đầy âu lo, buồn phiền mà kéo lấy tay Đan Nghi:
- Đại tiểu thư, có việc này, tiểu thư thật sự là không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110611/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.