Được!
Hắc Khải trả lời đầy thoải mái.
Đan Nghi cất điện thoại vào trong túi, nghĩ đến những bản thiết kế mà mẹ cô để lại. Muốn để những bản vẽ ấy biến thành những món trang sức thật sự để giới thiệu đến với công chúng thì trước mắt sẽ phải có một công ti riêng, rồi một công xưởng để tiến hành chế tác, rồi sau cùng là đưa sản phẩm xâm nhập vào thị trường.
Những điều này sẽ cần có nguồn tài lực, nhân lực vô cùng lớn.
Việc của mẹ, Đan Nghi không muốn dựa dẫm vào bất kì ai, bao gồm cả Lục Thượng Hàn. Việc này cô cần tự mình hoàn thành.
Nghĩ đến đây, cô thầm tính toán số tiền mình đang có trong tay, cô hiện tại, tiền mặt không có nhiều, tiền mừng tuổi qua các năm tích lũy lại cùng cả những khoản khác thì cùng tầm vài trăm vạn.( 1 vạn = 35 triệu)
Tiền mà Hắc Khải chuyển qua cho cô, cũng được vài trăm vạn, tất cả gộp lại thì cũng được miễn cưỡng tầm 1000 vạn.
Số tiền nghe thì có vẻ như không ít rồi,nhưng để xây dựng một công ti chuyên kinh doanh, sản xuất trang sức đá quý thì thật sự là không đủ.
Hơn nữa, công ti này lại còn phải bí mật hoạt động. Có như vậy thì những mẫu thiết kế của mẹ cô mới có thể ra mắt công chúng, và cô cũng mới có thể tích lũy đủ năng lượng để hoàn thành mục đích cuối cùng của mình.
Đan Nghi vừa bước đi vừa lan man suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã đến gần trước cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110606/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.