Bất luận thế nào thì Trần Ngọc Tâm cũng không chịu thừa nhận bộ váy ấy được khoác trên người Đan Nghi nên mới đẹp xuất sắc được như vậy....Mà ngược lại,cô ta cho rằng,nếu có một chiếc váy đẹp giống như thế thì bản thân cô ta cũng sẽ trở nên xinh đẹp không phân cao thấp với Đan Nghi.
Dì Dương vừa chỉnh lại váy cho Đan Nghi vừa nói:
- Cũng chẳng phải là ai mặc chiếc váy này thì cũng có thể xinh đẹp như tiểu thư nhà chúng tôi đâu. Đại tiểu thư nhà chúng tôi thừa hưởng dung mạo của mẹ cô ấy... năm xưa Đan Khánh tiểu thư là một mĩ nhân nổi tiếng tài mạo song toàn, đại tiểu thư giờ thậm chí còn xinh đẹp hơn cả mẹ cô ấy nữa...
Trần Ngọc Tâm có chút không phục... đi tìm Trần Hải Minh mà ăn vạ.
- Bữa tiệc tối nay, con còn không có đồ gì thích hợp để mặc. Ba cứ trừng trừng mặt nhìn con bị người ta coi thường sao?
- Không phải hôm qua vừa đi mua rồi sao?
Trần Hải Minh nhìn Trần Ngọc Tâm với vẻ khó hiểu.
- Nhưng cái đó cơ bản là không đẹp bằng chiếc của Đan Nghi.
Thân hình, dung mạo của Trần Ngọc Tâm vốn chẳng thể bằng Đan Nghi, giờ cô ta chính là muốn kiếm cho mình chiếc váy đẹp hơn, nhằm đánh bại Đan Nghi.
Trần Hải Minh nhíu mày:
- Vậy con đi mua chiếc khác đi, quẹt thẻ của ba ý!
- Không thể lấy từ chỗ Đan Nghi sao?
Trần Ngọc Tâm chu chu môi, nũng nịu.
Trần Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110552/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.