Với cách thức tỉnh dậy như vậy,buổi sáng này chủ định không thể bình yên.
Lục Thượng Hàn vốn cũng không định để cho Đan Nghi được "yên ổn" mà thức giấc.
Hắn sẵn sàng bỏ ra thời gian và tinh lực vì cô trên tất cả mọi mặt trận, nhất là trong chuyện này, về tình về lí đều phải nhiều hơn mới đúng, không phải sao?
Đợi đến khi được Lục Thượng Hàn đưa về tới Đan gia, thì cũng đã là lúc quá trưa.
- Nhớ phải giữ liên lạc với anh, anh mà gọi điện thì phải nghe đấy, nghe chưa?
Lục Thượng Hàn dặn dò đầy nghiêm khắc.
- Vâng!
Đan Nghi khẽ gật đầu.
Lục Thượng Hàn hỏi lại thêm lần nữa.
- Đã nhớ chưa?
- Nhớ rồi ạ!
Đan Nghi lè lè lưỡi, nhưng chưa kịp thu lưỡi lại thì đã bị hắn dùng miệng; " tóm " được.
- Ư...ư!
Đan Nghi đấm đấm vào ngực hắn, đây đang là Đan gia, hắn định làm gì chứ?
Lục Thượng Hàn mãi mới chịu buông cô ra.
- Anh định làm gì thế hả? Bị người khác phát hiện thì làm sao?
- Sợ em không nhớ kĩ nên thêm chút gia vị thôi!
- Đan Nghi xoa xoa chỗ eo đang bị mỏi nhừ của mình:
- Đã đủ nhiều rồi!
Lục Thượng Hàn khẽ đặt nụ hôn lên trán cô, xong mới chịu quay người ra về.
Đan Nghi nhìn theo bóng lưng hắn,trong lòng thấy bình yên tới lạ, bất luận lòng người khó lường tới đâu thì cô vẫn luôn chân trọng hạnh phúc trước mắt.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110550/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.