Đan Nghi hơi nheo mắt lại, nhưng không để lộ ra bất kì sơ hở gì.... thậm chí còn nở nụ cười ngây thơ, vô hại.
Tự thân trải qua nỗi đau bị bội phản, cô giờ đây rất giỏi che giấu đi cảm xúc của mình.
Đây là bài học mà cuộc đời đã dạy cho cô, và cũng là cái bi thương mà cuộc đời " tặng " cho cô.
- Ba, cô gái này là ai vậy?
Đan Nghi vờ như không hề hay biết gì.
Nhưng cô mẫn cảm phát hiện ra, trên khuôn mặt Trần Hải Minh có nét rạng ngời, kiêu hãnhthoáng qua... chỉ là vài giây ngắn ngủi nhưng cũng không thể giấu được ánh nhìn tinh anh của Đan Nghi....
..... nét hãnh diện, kiêu hãnh ấy chưa bao giờ xuất hiện trên mặt ông ta khi nói về bản thân Đan Nghi...
Trái tim Đan Nghi lạnh thêm một chút.
Có những việc đã quá rõ ràng....
Trần Hải Minh dắt tay Đan Nghi đi xuống lầu:
- Đan Nghi con có còn nhớ chú Trần Á Lương không? Lúc nhỏ con có gặp chú ý mấy lần rồi đó!
- Con không nhớ!
Đan Nghi lắc đầu, cười nói với ông ta.
- Chú Trần Á Lương là bạn thân của ba, cũng là bạn cùng lớp, lúc trước chú ý và ba cùng nhau đến thành phố này để gây dựng sự nghiệp... cũng vào dịp đó lại gặp cảnh mẹ con bị người ta bắt cóc... Là ba và chú Trần đã cứu được mẹ con.
Trần Hải Minh hồi tưởng chuyện cũ,đầy vẻ cảm than....
- Đáng tiếc là mẹ con đã....haizz...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110528/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.