Bạch Văn Bình nhanh vậy đã lấy được để mang tặng mình rồi sao?
Đan Nghi thấy ghê tởm thật sự.
Xem ra,hắn đã bắt đầu lừa gạt, dụ dỗ Diệp Mộng Kỳ rồi!
Nhưng,nghĩ đến việc hai người bọn họ nhắn tin nói chuyện vui vẻ, nồng nhiệt là vậy... tạm thời Đan Nghi cũng chưa muốn phá vỡ giấc mộng đẹp này của bọn họ.
Gắng sức nhịn lại cái cảm giác buồn nôn, Đan Nghi cười nhẹ nhàng:
- Không cần đâu, em dùng không nổi một chiếc túi đắt giá như này. Anh mang trả lại đi, tốn kém lắm đấy!
- Đây là anh dùng số tiền mình tự tiết kiệm được để mua tặng em đấy!
Bạch Văn Bình vội giải thích.
Đan Nghi cười tươi hơn:
- Thật sự là em không nhận được món quà đắt như này đâu, túi đẹp phải tặng cho mĩ nhân,anh hãy mang tặng cho người đáng được nhận ý.
Nói xong, nháy nháy mắt, quay người bước đi.
Bạch Văn Bình bị dáng điệu của cô làm cho mê hoặc điên đảo.
Bản thân Đan Nghi cũng chỉ trong khoảng thời gian ba tháng bị thương ở đầu thì mới ngốc nghếch, không biết chăm chút ngoại hình bản thân, nên nhìn không ra thể thống gì hết.
Nhưng lúc này, khi đã hồi phục về trạng thái bình thường thì khác, đôi mắt linh động như biết nói biết cười,đôi mắt trong sáng,ngây thơ dễ khiến người đối diện nảy sinh ra dục vọng bảo vệ, chở che cho cô.
Bạch Văn Bình nhìn theo bóng dáng cô, càng lúc càng nhận thấy bản thân không thể buông tay được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110478/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.