Đường Sa Sa dù không chạm nổi dù chỉ một chút vào người Đan Nghi, nhưng do góc nhìn nên mọi người đều nghĩ là do ả ra tay đẩy ngã Đan Nghi, thậm chí còn khiến cho cô bị thương.
Lúc này, dù ả có gào thét thanh minh thì cũng chả có một ai thèm nghe, thèm tin...
Đan Nghi được đưa đến khu y tế.
Cô thật ra chỉ là do "đại thẩm" đến thăm nên mới bị đau bụng, nhưng bác sĩ vẫn làm một cuộc kiểm tra toàn diện cho cô.
Kiểm tra trong, bác sĩ nói:
- Không có vấn đề gì lớn cả, chỉ là trên tay có vết bầm tím thôi, bôi chút thuốc là được.
Nam sinh đưa Đan Nghi đến đây, nghe bác sĩ nói vậy thì rất bất bình:
- Đường Sa Sa thật quá quắt... giờ tớ sẽ đi báo cáo lại với thầy chủ nhiệm...
- Ê....
Đan Nghi định gọi cậu lại, nhưng nam sinh ấy chạy nhanh quá...
Thật ra vết bầm nơi tay cô, không phải do Đường Sa Sa gây ra, cũng không thể coi là vết thương, đó chẳng qua chỉ là vết hôn mà tối hôm trước Lục Thượng Hàn gây ra mà thôi...
Nước da Đan Nghi vốn trắng hồng, vết tích để lại trên da thì rất lâu có thể tan.... bác sĩ nghe nói Đan Nghi bị đánh thì cứ nghĩ là vết bầm tím ấy là do cô bị người khác đánh mà thành...
Đan Nghi định gọi nam sinh đó lại nhưng không kịp.
Mà nếu có gọi kịp thì Đan Nghi cũng không biết phải mở miệng thế nào để mà giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110443/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.