Đối với người thật sự có năng lực, Đan Nghi trước giờ đều không hề tiếc lời khen ngợi.
Lời khen ngợi của cô rất là lọt tai Lục Thượng Hàn... từ nhỏ đến lớn người cất lời khen ngợi hắn thật sư là nhiều không kể hết... nhưng dường như đều không có câu nào hay, dễ nghe bằng lời Đan Nghi nói ra cả...
Đan Nghi đang cặm cụi ghi ghi chép chép thì bỗng từ phía sau lưng, một bàn tay vững chãi ôm lấy cô vào lòng.
- Đợi em chút, em đang viết bài...
Nét bút cô nghệch ngoạc trên trang vở...
Lập tức,cái đầu nhỏ xinh của cô bị nâng lên, nụ hôn ngọt ngào của Lục Thượng Hàn đã đặt lên môi cô.... hơi thở ấm nóng của hắn áp sát bên tai khiến giọng nói của cô có chút run run, hơi thở cũng dần gấp gáp hơn và còn có chút hoảng hốt....
Lục Thượng Hàn cúi xuống,cất giọng nói trầm ấm đầy quyến rũ:
- Em đã viết gần xong rồi mà!
Vừa xong, hắn đã giành cho cô thời gian đủ dài để học rồi.... giờ đã khuya,đã đến lúc nên làm những việc cần phải làm giữa đôi vợ chồng trẻ rồi.
Đan Nghi phản kháng:
- Lục Thượng Hàn, anh là đồ sắc lang! Khi nãy anh đưa ra gợi ý như vậy là để em nhanh chóng học xong để còn làm việc này phải không?!
Lục Thượng Hàn gật đầu thừa nhận, rất chi là thẳng thắn:
- Tất nhiên!
Không thì việc gì hắn phải giúp cô nghĩ cách như vậy?
Việc học tuy quan trọng nhưng cũng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-chuan-soi-ca/3110428/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.